Chương 872 - Chị hai, mấy ngày nữa bọn em sẽ về 2
Giọng nói Thẩm Bác Quận trầm thấp bật cười nói: “Dù là con dâu xấu xí thì sớm muộn gì cũng vẫn phải gặp cha mẹ chồng, huống hồ em còn không hề xấu. Mọi chuyện đều đã có anh.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Bác Quận, giống như dù ông trời có chém một đao xuống thì anh cũng sẽ che chắn một vùng trời đất cho cô vậy, nhất thời Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười yêu kiều đồng ý.
Xoay người liền nói với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nghe xong thì có hơi khẩn trương, thận trọng nói: “Mẹ đi thu dọn căn nhà mẹ và cha con đã mua chút, ngày mai kêu bọn họ tới chỗ đó nhé?”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, tùy ý nói: “Mẹ cứ làm chủ đi.”
Mẹ Lâm còn chẳng thèm trông quán, vội vàng đi thu dọn nhà, Lâm Ngọc Trúc không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Thu dọn gọn gàng chỉnh tề xong, hai mẹ con còn cố ý mua trái cây rau dưa để chuẩn bị tiếp đón khách.
Đợi khi mẹ Thẩm và Thẩm Bác Quận xách túi lớn túi nhỏ quà cáp tới cửa, thái độ ồn hòa lễ độ, vừa khách sáo lại không tỏ vẻ xa lạ.
Tướng mạo của Thẩm Bác Quận giống với mẹ Thẩm, hai mẹ con đều có đôi mắt phượng hơi xếch lên, nhưng mẹ Thẩm lại nhiều hơn một phần dịu dàng nhu hòa.
Người như vậy, dường như trời sinh đã làm cho người ta muốn gần gũi hơn mấy phần.
Mẹ Thẩm ngồi xuống trò chuyện một hồi, mẹ Lâm liền thân thiết hơn không ít.
Sau một phen hàn huyên, mẹ Thẩm mới mở miệng, hỏi: “Nghe nói con trai út nhà bà sắp thành hôn, tôi đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, coi như là một lời chúc phúc cho đôi vợ chồng son.” Nói xong thì cầm ra một túi đỏ đưa cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm từ chối liên tục, mẹ Thẩm cười nói: “Đây là một phần tâm ý của tôi, chị dâu cứ nhận đi.”
Đã nói tới nước này, mẹ Lâm cũng ngượng ngùng nhận lấy.
Mẹ Thẩm nhìn Lâm Ngọc Trúc với ánh mắt dịu dàng, lòng tràn ngập vui vẻ nói: “Trước đó đã nghe mẹ Tiểu Bắc khen cháu, hôm nay vừa gặp, bà ấy nói đúng thật, quả thật là xinh đẹp, làm cho người ta vừa nhìn đã thích. Lúc trước tôi cũng muốn hai nhà chúng ta gặp mặt một lần rồi, nhưng bên nhà tôi bận rộn công việc không thể phân thân nên cũng đành chịu, đúng lúc hai ngày nay có thời gian nên đã vội vàng thúc giục con trai, để hai nhà chúng ta gặp mặt một lần, hai đứa nhỏ vì còn đang đi học nên chưa thể kết hôn, nhưng việc cưới xin thì có thể quyết định trước mà phải không? Tôi vừa nghe nói em trai Ngọc Trúc cũng sắp thành thân rồi, lập tức suy nghĩ hay là để con trai tôi cùng trở về với các bà để gặp mặt người lớn? Bà nhìn xem, giờ thì hay rồi, tuổi tác con trai nhà tôi ngày càng lớn thì lòng tôi lại càng thấp thỏm không yên, vậy nên muốn uống một viên thuốc an thần.”
Mẹ Thẩm vừa dứt lời, mọi người trong nhà đều có vẻ mặt khác nhau, mẹ Lâm và cha Lâm có hơi mờ mịt mông lung.
Thẩm Bác Quận cúi đầu không nói gì, thật ra là đang nhẫn nhịn nụ cười đang sắp nở trên môi.
Lâm Ngọc Trúc: ...
Trong lòng mẹ Lâm có hơi do dự, sợ dẫn người về nhà rồi, lỡ như sau này không thành, chẳng phải con gái già của bà sẽ bị cười nhạo chết sao.
Nhưng suy nghĩ trong lòng mẹ Thẩm thì lại là phải nhanh chóng quyết định, đừng để con vịt tới miệng rồi lại bay đi mất.
Thấy hai người cha Lâm và mẹ Lâm có hơi do dự không quyết, mẹ Thẩm lấy ra một hộp gỗ tử đàn nhỏ, mở ra, để lên bàn đẩy tới bên cạnh mẹ Lâm, cười nói: “Đây là sính lễ nhà chúng tôi. Đã chuẩn xong từ mấy năm trước rồi, coi như là nhà cưới của hai đứa nhỏ. Người lớn hai nhà chúng ta cũng đã gặp mặt rồi, tôi nghĩ là chúng ta cứ quyết định chuyện này trước đi.”
Mẹ Lâm nhìn cái chìa khóa trong hộp cười một tiếng.
“Xem ra hôm nay bà sui có chuẩn bị mà tới rồi.”
Mẹ Thẩm nhoẻn miệng cười, vô cùng thành khẩn nói: “Mắt thấy con trai đã lớn tuổi, lòng tôi đây cũng rất hoảng. Cái dáng vẻ đáng thương ngày nào cũng trông mong Tiểu Trúc, chỉ hận không thể cưới người về sớm một chút của nó, người làm mẹ như tôi đây rất đau lòng. Nên nghĩ là phải nhanh chóng dẫn cô con dâu này về nhà mới được.”
Mẹ Lâm nhìn Thẩm Bác Quận đang cười toe toét, cười đồng ý.
Cứ như vậy, Lâm Ngọc Trúc vốn muốn ở lại nay đành phải dẫn theo bạn trai về quê gặp thân thích.
Chị hai nhà họ Lâm tiễn cả nhà mấy người lên xe lửa, dẩu môi thể hiện rất không vui.
Lúc cô ấy ở quê thì bọn họ tới thủ đô.
Khi cô ấy lên thủ đô thì cả nhà lại về quê.
Chuyện này làm cô ấy vô cùng khó chịu!
Khi xe lửa chạy, Lâm Ngọc Trúc thò đầu ra ngoài từ cửa sổ, cười hì hì nói với chị hai Lâm: “Chị hai, mấy ngày nữa bọn em sẽ về~”
Chị hai Lâm hừ một tiếng, tủi thân vô cùng.