Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 876 - Chương 876 - Ôi, Khiêm Tốn Cũng Có Nỗi Khổ Của Khiêm Tốn 2

Chương 876 - Ôi, khiêm tốn cũng có nỗi khổ của khiêm tốn 2
Nếu như ban đầu thím Khâu làm việc không tuyệt tình như thế thì Lâm Ngọc Trúc cũng sẽ không ghi nợ đến vậy.

Bạn nói xem vì để khiến cho em trai cô không cưới được vợ, mà lấy chính con trai mình ra đào góc tường, cay độc không cơ chứ.

Thím Khâu bĩu môi, miệng lẩm bẩm: “Cứ khoác lác đi.”

Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt một cái, vẫy tay với Dương Liễu đã đi ra ngoài, Dương Liễu ngầm hiểu cầm lấy băng ghế, đặt ở bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, rồi đứng lên, nhìn thấy thím Khâu ở trong sân của nhà bên, chớp chớp mắt.

Mặc dù không biết là tình huống gì, nhưng không ngăn nổi cô ấy cảm thấy thú vị.

Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng lộ ra hàm răng trắng sáng, môi hồng răng trắng cười nói: “Thím Khâu thím nhìn xem, đây chính là bạn gái của em trai cháu, thế nào, xinh đẹp chứ? Nhìn xem con gái người ta ở Kinh Đô nè, đến cả buộc tóc cũng đẹp, gọi Tiểu Nguyệt nhà thím ra học tập chút nhé? Ấy? Đúng rồi, Tiểu Nguyệt đã kết hôn chưa ạ? Gả cho nhà thế nào vậy.”

Khâu Nguyệt quả thật kết hôn rồi, gả cho xưởng thực phẩm, phúc lợi phát vào ngày lễ ngày tết đều là thức ăn, ban đầu còn cảm thấy rất tốt.

Hiện giờ xưởng làm ăn không tốt lắm, không phát nổi lương, lấy hàng hóa thay cho tiền lương, hai vợ chồng ngày ngày ở nhà cãi nhau, cãi xong liền về nhà mẹ đẻ khóc cha gọi mẹ, thím Khâu vừa nghĩ đến cuộc sống của con gái liền thấy nhọc lòng.

Lâm Ngọc Trúc chính là đau chỗ nào thì đâm vào chỗ đó.

Thấy biểu cảm này của thím Khâu, Lâm Ngọc Trúc cười: “Ôi dào, thím, vừa nhìn biểu cảm này của thím là cháu hiểu ngay, thôi, thím không cần nói nữa, cháu đều lĩnh hội được rồi.” Nói xong, giới thiệu với Dương Liễu: “Đây là thím Khâu hàng xóm của nhà chúng ta, em nhìn cho kĩ nhé, sau này bà thím này nói gì với em cũng đừng tin. Mối quan hệ với nhà chúng ta vẫn luôn chẳng tốt bao nhiêu, ban đầu có nhà nào đó muốn giới thiệu đối tượng cho Lập Dương, thím biết được liền lập tức ngăn chặn. Em nói xem.... Chính là không hữu hảo như vậy đó.” So với bị người ta nói cho biết, không bằng tự mình nói rõ ràng chuyện này.

Miễn việc tự nhiên đâm ngang[1].

[1]Ví với việc xen vào một vấn đề khiến cho vấn đề đó không được giải quyết thuận lợi.

Dương Liễu nhìn thím Khâu sắp tức đến xì khói, mím môi cười, gật đầu nói: “Chị ba, em biết rồi ạ.”

“Trời lạnh, mau vào nhà đi, chỉ là dẫn em làm quen người chút thôi.” Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói.

Dương Liễu cười rồi nhảy xuống ghế đi vào trong nhà, lại có thêm một tầng hiểu biết mới đối với người chị chồng này. Ban đầu nghe cha cô ấy nói người chị ba này lắm mồm, rất hung hăng, cô ấy còn cảm thấy là cha quá mức chủ quan rồi.

Không ngờ, quả thực như vậy.

Tươi cười trở về phòng, Thẩm Bác Quận cũng ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc lại vẫy tay, Thẩm Bác Quận cũng đứng lên ghế, nhìn vào bà lão đứng trong dân rồi nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.

Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu khoe khoang với thím Khâu nói: “Thím, đây là người yêu cháu, cháu cũng không khen nữa, chỉ nhìn vào tướng mạo không tầm thường, khí chất ôn tồn lễ độ, thím tự cảm nhận lấy.”

Thẩm Bác Quận được Lâm Ngọc Trúc khen vậy thì buồn cười không thôi, ở bên cạnh vô cùng phối hợp với Lâm Ngọc Trúc, không khỏi ưỡn thẳng lưng.

Thím Khâu nhìn xong Dương Liễu lại nhìn thấy Thẩm Bác Quận, trong lòng ghen tị đến nổi bong bóng.

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ cười ha ha.

Thím Khâu trợn trắng mắt một cái, đứng ở trong sân nói: “Nói cứ như tài giỏi lắm vậy, còn không phải nhọc cha mẹ rời nhà ra ngoài chăm sóc mấy đứa hay sao.”

Lâm Ngọc Trúc trầm mặc nhìn thím Khâu một cái, vờ ra vẻ cao thâm nói: “Thím Khâu, thím quả nhiên chẳng biết một xíu xiu nào về chuyện nhà chúng cháu cả.”

Thím Khâu “A” một tiếng, trào phúng lắc thân mình một cái rồi nói: “Đừng ở đó văn vở nữa, thím nói không đúng hay sao.”

Nếu như không phải sợ lộ giàu, Lâm Ngọc Trúc nhất định phải đeo một thân trang sức vàng cho cụ bà.

Ôi, khiêm tốn cũng có nỗi khổ của khiêm tốn.
Bình Luận (0)
Comment