Chương 877 - Em không chịu thiệt thòi này đâu 1
Cứ tiếp tục quấy rầy thím Khâu cũng chẳng thú vị gì nữa, Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Thím Khâu, thím để cho gấu trúc chút đường sống đi.”
Thím Khâu: ????
Thật sự là nghe không hiểu, sinh viên đại học bây giờ nói chuyện đều thâm ý vậy sao?
Lâm Ngọc Trúc nói xong liền linh hoạt nhảy xuống, Thẩm Bác Quận dịu dàng nói: “Cẩn thận chút.”
Khiến cho thím Khâu nổi cả da gà, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Chỉ nghe thấy sân bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện: “Câu ban nãy em nói có ý gì vậy?”
“Chính là măng của gấu trúc đều bị cướp hết rồi, không còn gì ăn nữa.”
“Ồ~chính là ý cay độc ấy hả.”
[1]Từ 笋 (măng) với 损 (cay độc, độc địa) đều có cùng phát âm là sǔn, ý bảo thím Khâu cay độc vừa vừa thôi, đừng có cay độc quá.
“Ừm ừm, đúng, chính là ý này đó.”
Thất khiếu của thím Khâu lập tức có lục khiếu đang xì khói.
Mắng mỏ mở cửa đi vào nhà, nếu như không phải sợ Lâm Ngọc Trúc làm to chuyện lên, khiến cho ông chồng nhà mình lại nghĩ đến chuyện đó thì hôm nay nhất định phải cãi một trận ra hồn mới được.
Thím Khâu vào nhà rồi ngồi xuống, càng nghĩ càng thấy tức, mắng: “Đây là đều mù hết rồi sao, nhìn trúng nhà của bọn họ.”
Mà Lâm Ngọc Trúc bên này vui vẻ nháy mắt ra hiệu với mẹ Lâm nói: “Mẹ, con đã trút giận hộ mẹ rồi.”
Mẹ Lâm cười, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Vừa phải làm tiệc rượu vừa phải đón năm mới, căn bản chẳng có chút thời gian để nghỉ ngơi.
Lâm Ngọc Trúc dẫn Lão Thẩm đi sắm đồ tết, Thẩm Bác Quận nhìn thật kĩ từng nơi, tưởng tượng ra cuộc đời mà Lâm Ngọc Trúc từng sống.
Còn Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy đồng chí Lão Thẩm lạnh đến chóp mũi ửng đỏ, vẻ mặt thành khẩn nói: “Anh, vất vả rồi.”
Thẩm Bác Quận bởi vì chữ “Anh” này mà trong lòng ngọt ngào, làm gì có nửa phần vất vả nào.
Chờ buổi chiều hai vợ chồng chị cả Lâm dẫn theo Tiểu Lương Đống đã biết chạy nhảy vào nhà.
Mẹ Lâm vui mừng tiến lên muốn ôm ấp cháu ngoại, Tiểu Lương Đống có hơi ngơ ngác nhìn mẹ Lâm, hiển nhiên đã quên mất bà ngoại rồi.
Cha Lâm lấy một quả táo ra rửa sạch rồi đưa cho cháu ngoại ăn, cười nói: “Gọi ông ngoại.”
Tiểu Lương Đống chớp đôi mắt to tròn ngập nước, trước tiên nhận lấy quả táo, rồi xoay người một cái, chạy biến.
Chọc cho chị cả Lâm bật cười ha ha, nói: “Mèo ham ăn, sao chỉ cầm lấy táo mà không gọi hả?!”
Mẹ Lâm ở một bên cười nói: “Vẫn chưa quen, qua hai ngày nữa sẽ gọi thôi.”
Lâm Ngọc Trúc chà xát tay, nghĩ thấy thôi bỏ đi, người lớn vậy đi bắt nạt một đứa con nít không hợp lý cho lắm.
Thẩm Bác Quận nhìn hết toàn bộ động tác này, trong mắt buồn cười một phen.
Trong nhà có một trẻ con, bầu không khí lập tức vui lên, Lâm Ngọc Trúc pha một ấm hoa trà, cả nhà ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Cha Lâm chủ yếu hỏi về công việc của anh rể cả như thế nào.
Cung tiêu xã ở thành phố nhỏ hiện giờ vẫn chưa phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng, công việc của anh rể cả thuộc kiểu có triển vọng, nghe đến đây, mẹ Lâm cười rót cho hai cha con cốc trà, tách chủ đề câu chuyện ra.
Bên này ngồi trò chuyện một lúc, chị dâu cả Lâm cũng đến, chỉ một mình chị ấy, trong tay xách theo ít bánh, vừa vào nhà liền cười nói: “Cha, mẹ, hôm qua con phải trực ban, nên không đến được.”
Mẹ Lâm cười, nhìn phía sau chị dâu một cái, hỏi: “Bảo Xu đâu?”
Ánh mắt của chị dâu cả Lâm lóe lên, nói: “Hai ngày nay hơi bị cảm, vẫn luôn ở lì trong phòng, nghĩ khỏi rồi mới ra ngoài ạ.”
Khóe miệng tươi cười của mẹ Lâm có chút không duy trì được.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc lạnh đi một phần, nếu như ốm thật, sao hôm qua anh cả lại không nói.
Dương Liễu thấy biểu cảm của mẹ chồng và chị chồng tương lai, rồi lại nhìn chị dâu cả trong truyền thuyết một cái.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Liễu nở nụ cười.
Sau khi chị dâu vào nhà rồi ngồi xuống, Lâm Ngọc Trúc lấy từ trong túi ra một khóa trường mệnh bằng vàng được buộc với dây đỏ, gọi một tiếng “Tiểu Lương Đống”
Đứa nhỏ nghe thấy tiếng nhìn qua đây, thấy chiếc khóa trường mệnh nhỏ xinh, sáng lấp lánh vô cùng đẹp trong tay Lâm Ngọc Trúc, lập tức có hứng thú.
Lâm Ngọc Trúc lắc lắc khóa trường mệnh, chiếc chuông nhỏ bên dưới phát ra âm thanh thanh thúy, chọc cho Tiểu Lương Đống lập tức bật cười, chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc vươn tay ra muốn lấy.
“Gọi dì út.”
Đứa nhỏ chớp đôi mắt to tròn, giọng nói non nớt gọi: “Dì út.”
Bộ dáng ham mê tiền này chọc cho mọi người lớn ở trong phòng đều cười vang.
“Gọi bà ngoại với ông ngoại nữa.” Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm ở bên cạnh đứa nhỏ, chỉ vào mẹ Lâm và cha Lâm nói.
Có lẽ là khóa trường mệnh dụ hoặc quá lớn, đứa nhỏ lại giở chất giọng non nớt gọi: “Bà ngoại, ông ngoại.”
Bởi vì tiếng gọi này, mẹ Lâm và cha Lâm vui mừng suýt thì rơi nước mắt.
Lâm Ngọc Trúc đeo khóa trường mệnh lên trên cổ đứa nhỏ, dặn dò: “Không được ăn đâu nhé.”
Đứa nhỏ xấu hổ chạy đến bên cạnh chị cả Lâm.
Chị cả Lâm giúp con trai điều chỉnh độ dài của sợi dây đeo, thuận miệng nói: “Làm cho nó đồ vật quý giá như vậy làm gì.”
Lâm Ngọc Trúc pha trò nói: “Nhân lúc giá vàng rẻ thì làm một chút thôi. Chị cả, chị sinh nhiều thêm hai đứa nữa đi, mỗi năm em đều làm cho cháu ngoại một cái khóa vàng.”
“Thôi khỏi, một đứa này thôi đã chịu hết nổi rồi, sinh đứa nữa dù có nói gì chị cũng không sinh đâu.” Chị cả Lâm cười nói.