Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 884 - Chương 884 - Con Cũng Chừa Lại Con Đường Sống Cho Gấu Trúc Đi 2

Chương 884 - Con cũng chừa lại con đường sống cho gấu trúc đi 2
Nhà họ Lưu vừa nghe thì đã không cam lòng, thì ra nhà họ Khâu bên này tìm một mối, bên kia lại tìm một mối khác để dự bị, đúng là một tính toán hay mà.

Đúng lúc này chú Khâu trở về, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì đã bị ông Lưu tức tối mà lửa giận không có chỗ nào phát ra xông lên cho một đấm, sau đó thì nghe đối phương hét lên giận dữ: “Nhà các ông lấn hiếp người quá đáng mà.”

Dương Liễu há hốc cái miệng nhỏ nhắn ra, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hung tàn quá đi.

Cái đầu nhỏ của Lâm Ngọc Trúc nhìn bên này một ít, lại nhìn bên kia một hồi, hai nhà đánh nhau vừa như nước lửa bất dung hòa, lại dính nhau như keo sơn.

Cuối cùng âm thanh náo nhiệt cũng hấp dẫn cha Lâm tới, thấy chú Khâu bị đánh làm cho ông rất vui.

Nhà họ Khâu và nhà họ Lưu ầm ĩ một trận đã trở thành đề tài trà dư hậu tửu giải buồn của toàn bộ hàng xóm láng giềng.

Bởi vì chuyện này, tất cả hàng xóm đều có chút không coi trọng nhà họ Khâu, cảm thấy người nhà này không phúc hậu, lòng dạ đen tối.

Câu đối đầu năm đều rối rít tìm tới nhà họ Lâm, nhờ Lâm Ngọc Trúc viết giúp.

Bởi vì hàng xóm đã giúp đỡ không ít việc lúc mở tiệc, nên ai tới Lâm Ngọc Trúc cũng đều mang dáng vẻ cười hì hì, nhìn thấy đôi vợ chồng son nhà họ Lâm thì hàng xóm láng giềng đều khen một hồi.

Khen tới nỗi làm mẹ Lâm và cha Lâm thiếu chút nữa không phân biệt được phương hướng, vui vẻ cười tới nỗi miệng cũng cương cứng lại, ngày hôm sau, mẹ Lâm phải xoa xoa quai hàm, nói: “Cười nhiều, mỏi cơ mặt quá đi.”

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, cười nhạo nói: “Mẹ, đây có thể là khả năng biểu hiện của tuổi già đó, mẹ phải cười nhiều vào. Không có việc gì làm thì lại thoa chút kem dưỡng da, bảo vệ làn da.”

Mẹ Lâm sờ sờ mặt, nói: “Vậy ngày mai mua một chai dưỡng da nhé?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Dạ, mua một chai đi, không có việc gì làm thì cười nhiều chút, rèn luyện cơ mặt, tâm trạng tốt thì sẽ trẻ ra.”

Trên phương diện trẻ đẹp thì mẹ Lâm đều bị Lâm Ngọc Trúc lừa gạt là sửng sốt liên hồi.

Ngày hôm sau lập tức kéo con dâu út và con gái già đi Cung Tiêu Xã mua kem dưỡng da.

Mẹ Lâm có tiền chính là khí phách, mua cho con gái lớn, con dâu và con gái già mỗi người một lọ.

Lâm Ngọc Trúc cầm lọ kem dưỡng da lặng lẽ hỏi: “Mẹ, có phải mẹ quên mất chị hai rồi không?”

Mẹ Lâm:...

Vào thời khắc này, Lâm Ngọc Trúc cũng cảm giác được sự ưu thương lờ mờ thay cho chị hai Lâm.

Năm mới đốt dây pháo, dây pháo nhà họ Lâm dường như vang dội hơn những nhà khác rất nhiều. So sánh với nhà họ Lâm bên này thì nhà họ Khâu thê lương hơn rất nhiều.

Ngày Khâu Minh trở về năm trước, người nhà họ Lưu nghe được tin, dẫn cả nhà, anh em, con cháu, anh em họ, anh em chú bác kéo một đống người ùn ùn lên xe lửa.

Trận thế kia, mẹ Lâm nhìn mà khóe miệng không khỏi giật giật, lẩm bẩm: “Cũng mau, không thành...”

Vì chuyện này mà nhà họ Khâu ăn tết cũng không ngon, ba mươi tết người nhà họ Lưu đều ăn ở nhà họ Khâu.

Mục đích của nhà họ Lưu rất đơn giản, muốn Khâu Minh cưới con gái nhà bọn họ.

Năm sau sẽ làm tiệc cưới, hai nhà cãi nhau tới chướng khí mù mịt.

Sáu người nhà họ Lâm vừa nghe náo nhiệt vừa đánh bài.

Bây giờ Lâm Ngọc Trúc cũng đã biết đánh bài lơ khơ của quê nhà, rất tự tin chuẩn bị đại sát tứ phương, kết quả ván mở đầu chính là thua.

Mở đầu không thuận lợi, về sau cơ bản đều là nhịp điệu này, đợi khi Lâm Ngọc Trúc thua tới có chút ủ rũ, Thẩm Bác Quận vừa nhìn là đã biết, ngồi sau lưng cô bày mưu tính kế, hoa tay múa chân.

Nhất thời thế cục nghịch chuyển, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ tới cười phá lên như điên, rất vui vẻ gom xu, tiền hào lại.

Mọi người nhà họ Lâm dở khóc dở cười nhìn Lâm Ngọc Trúc đang cười không kiềm chế nổi.

Mà cả nhà thím Khâu ở sát vách nghe tiếng cười buông thả:...

Không phải chỉ một câu phiền lòng bức bối là có thể biểu đạt hết tâm tình của bọn họ.

Mặc kệ nhà họ Khâu thê lương thế nào, nhà họ Lâm vẫn cứ náo náo nhiệt nhiệt, buổi tối khi canh chừng để đốt dây pháo và pháo hoa, Thẩm Bác Quận và Lâm Ngọc Trúc nhìn pháo hoa không quá sáng chói, trong mắt vẫn là vẻ vui mừng như cũ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ấm áp dạt dào.

“Tiểu Trúc, năm mới vui vẻ.” Thẩm Bác Quận dịu dàng lưu luyến nói.

Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười: “Anh Bác Quận, năm mới vui vẻ.”

Dường như năm mới này vì có đối phương mà cũng bắt đầu ngọt ngào lên.

Sau ba mươi tết, nhà họ Lâm lại tổ chức nấu một bữa cùng ăn với chị cả, anh cả, rồi chuẩn bị lên đường trở về.

Lâm Ngọc Trúc bên này còn có cửa tiệm phải mở, không ở lâu được.

Chờ khi thu dọn hành lý xong, Lâm Ngọc Trúc chuyển cái ghế băng ra bên tường, gào giọng hô lên: “Thím Khâu~ thím Khâu~”

Lúc này thím Khâu đi ra ngoài luôn, đúng lúc phải ra lấy đồ, sau khi mở cửa thì nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt không tốt chút nào.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Thím Khâu, cháu phải đi rồi, khi trở về có khi chính là lúc cháu lấy chồng, tính tới tính lui cũng phải hơn hai năm, thím đừng nhớ cháu quá, cứ bình bình an an đợi cháu trở lại ha.”

Thím Khâu:...

Thím Khâu mệt mỏi toàn thân quả thật là không có tâm tình mà cãi vã.

Há miệng nửa ngày mà chỉ nặn ra được một câu: “Cháu cũng chừa đường sống cho gấu trúc đi.” (gấu trúc đã ít mà lại còn đuổi giết)

Lâm Ngọc Trúc nghe vậy thì vui vẻ, hoạt bát nói: “Thím, thím hài hước quá đi. sao lại so sánh mình với gấu trúc chứ.”

Thím Khâu tức không thở nổi.

“Tạm biệt~” Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói lời tạm biệt, chuẩn bị xuống khỏi thế, nhưng đắc ý quá nên đứng không được vững,

Thẩm Bác Quận vội vàng đi qua đỡ cô, miệng oán giận: “Cẩn thận chút.”

Khâu Minh ở cửa nhà nghe giọng nói dịu dàng mang theo chút du dương kia, trong lòng giống như trăm mối tơ vò.
Bình Luận (0)
Comment