Chương 885 - Là Lập Dương không có phúc khí này 1
Mặc kệ thím Khâu và Khâu Minh có tâm trạng như thế nào, cả nhà họ Lâm vui vẻ trở về Kinh Đô.
Vẫn là vé giường nằm như cũ, có lẽ là do năm mới nên trên xe chẳng có bao nhiêu người, dọc đường trở về đều rất thoải mái.
Vừa xuống tàu hỏa liền nhìn thấy một nhóm người tới đón bọn họ.
Có hai vợ chồng chị hai Lâm, còn có Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai dẫn theo Lý Hướng Bắc và Lý Bàn Tử cùng tới đây.
Thấy có nhiều người tới đón như vậy, mẹ Lâm có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại vui đến nở hoa.
Chị hai Lâm nhìn thấy mẹ Lâm liền lập tức nhảy tung tăng vọt qua, vòng tay ôm chặt mẹ Lâm, cứ như mấy năm không gặp rồi vậy.
Cả nhà vui vẻ trở về quán.
Đi mấy ngày, trong quán vẫn sạch sẽ ngăn nắp, trong đó không thiếu được công lao của mọi người, bọn họ vừa đến quán chẳng bao lâu, Mã Đức Tài liền xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn đi vào.
Vừa vào liền cười ha ha nói: “Mẹ nuôi, con mua không ít thức ăn, hai ngày nay nhớ món mẹ nấu tới mức sắp không ngủ nổi luôn rồi.”
Mẹ Lâm vừa nghe vừa vui tươi hớn hở nói: “Được, mẹ nuôi đi nấu cho mấy con liền, cả nhà chúng ta tụ tập một phen.”
Mọi người sao có thể để cụ bà bận rộn một mình, bọn tiểu bối như ong vỡ tổ đi theo vào phòng bếp, ngắt rau, rửa rau, thái rau tất cả đều bao thầu hết.
Mẹ Lâm nhìn đám trẻ siêng năng này, trong lòng ấm áp không thôi.
Vui tươi hớn hở cùng bận việc với mọi người.
Lâm Ngọc Trúc nhìn người trong phòng một cái, nhỏ giọng hỏi Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: “Chiêu Đệ với Lai Đệ đâu?”
Lòng có chút khó hiểu, hai đứa nhỏ này cũng vô cùng thân thiết với cụ bà cơ mà.
Theo lý mà nói thì cũng tới mới phải chứ.
Vẻ mặt của Lý Hướng Vãn ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Thân thể Chiêu Đệ có chút không thoải mái, Lai Đệ chăm sóc em ấy rồi.”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, nếu như thật sự bị bệnh, Lý Hướng Vãn cũng sẽ không ngẩn ra một lúc, đây rõ ràng là tùy tiện tìm đại một lý do.
Mẹ Lâm vỗ vai Lâm Ngọc Trúc một cái, Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn, phát hiện cụ bà đưa mắt ra hiệu với cô.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc thật sự là ‘hòa thượng sờ không đầu không thấy tóc’.
Vương Tiểu Mai mím môi, bộ dáng như muốn nói lại nhịn không nói, nhịn đến cảm thấy khó chịu, Lâm Ngọc Trúc thấy vậy liền biết trong đó nhất định có chuyện.
Tạm thời để ở trong lòng, không nói nhiều thêm.
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, hân hoan tụ họp.
Buổi tối Lâm Ngọc Trúc cùng với Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử trở về căn nhà ở vùng ngoại thành.
Các cô đến nhà muộn, nên không làm phiền Chiêu Đệ và Lai Đệ đã ngủ say nữa.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trở về, Vương Tiểu Mai liền lập tức không ngủ chung một phòng với Lý Bàn Tử nữa, nằng nặc phải góp vui cùng với hai người.
Khóe môi của Lý Hướng Vãn giật giật, thầm nói: Lý Bàn Tử đúng là phu cương bất chấn!
Đến khi Lâm Ngọc Trúc lề mề rửa mặt xong xuôi, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai sớm đã nằm trên giường rồi.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: “Mỹ nhân~ trẫm trở lại rồi đây.”
Chào đón cô chính là một cái gối hạt kiều mạch, sau khi Lâm Ngọc Trúc bắt lấy thì chậc một tiếng, xụ mặt ra vẻ không vui nói: “Lý mỹ nhân, tính khí của nàng càng ngày càng lớn rồi, đừng có được sủng mà kiêu, cẩn thận trẫm biếm nàng vào lãnh cung.”
Lý đại mỹ nhân trợn trắng mắt một cái, cười lạnh nói: “Lại còn lãnh cung, cô có lãnh cung hả?”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Kiêu ngạo hừ một tiếng, vừa lên giường vừa nói: “Luôn cần phải có ước mơ, nói không chừng ngày nào đó tôi liền có một hoàng cung to tổ chảng ấy chứ.”
Lý Hướng Vãn lười nghe cô nói nhảm, đoạt lấy chiếc gối từ trong tay cô, đặt cho phẳng rồi nằm xuống.
Vương Tiểu Mai vui vẻ tắt đèn điện, trong phòng lập tức tối đen một mảnh.