Chương 886 - Là Lập Dương không có phúc khí này 2
Khi Lâm Ngọc Trúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, liền nhớ tới hai chị em Chiêu Đệ, bèn hỏi: “Chiêu Đệ và Lai Đệ rốt cuộc làm sao vậy? Ở đây có chuyện gì đó mà tôi không biết sao?”
Vương Tiểu Mai thở dài.
Lâm Ngọc Trúc: ....
“Nói đi chứ, thở dài cái gì.” Khiến cho người ta sốt ruột quá.
Lý Hướng Vãn chậm rãi nói: “Trước đây tôi với Tiểu Mai cũng không nhìn ra, vào hôm biết Lập Dương có đối tượng, sắc mặt của Chiêu Đệ liền không được đúng lắm. Khi cắt vải, còn làm đứt tay. Nghe Lập Dương đính hôn xong, ngày hôm sau tỉnh dậy hai mắt đều sưng húp, vào ngày mà các cô về quê… Dù sao chính là thất thần.”
Cũng không cần Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nói rõ ra, Lâm Ngọc Trúc trong lòng đã hiểu, Chiêu Đệ thích Lập Dương.
Ngẩn ra hơn nửa ngày, điều này quả thực là cô không hề ngờ đến.
Ba người không nói thêm gì nữa, đều yên lặng suy nghĩ chuyện này.
Lâm Ngọc Trúc cũng khẽ than một trận, suốt một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại gặp được Chiêu Đệ, Chiêu Đệ còn tươi cười ngọt ngào với cô: “Chị Tiểu Trúc.”
Lâm Ngọc Trúc cũng cười với Chiêu Đệ như bình thường.
Nhìn như không có gì, nhưng cứ cảm thấy giữa hai người có một tia xa cách.
Đến khi mọi người đều làm việc, Lâm Ngọc Trúc giữ Chiêu Đệ lại.
Hai người ngồi trong căn phòng nhỏ, Chiêu Đệ rõ ràng có chút căng thẳng, vân vê đầu ngón tay, đôi mắt hơi sưng, vừa nhìn là biết ban đêm đã khóc.
Lâm Ngọc Trúc khẽ than một tiếng, nói: “Dạo thời gian này vẫn luôn bận rộn, không phát hiện ra tâm tư của em, là bắt đầu từ khi nào vậy?”
Chiêu Đệ vẻ mặt bất ngờ nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, sau đó sắc mặt tối đi, lắc đầu nói: “Em cũng không biết là khi nào.”
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Hai người trầm mặc một lúc, Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng hỏi: “Là Lập Dương không có phúc khí này. Tuy nhiên, có thể nói cho chị biết, em thích điều gì ở Lập Dương không?”
Ánh mắt của Chiêu Đệ có hơi trống rỗng, tựa như nhớ lại: “Em cũng không biết thích cậu ấy cái gì, nhìn thấy cậu ấy yên tĩnh ngồi ở trong phòng, liền rất vui vẻ. Khi nhìn thấy cậu ấy cười, cũng rất vui. Khi thấy cả nhà chị hòa thuận, rất mong mỏi, nghĩ nếu như cũng có thể trở thành một thành viên trong gia đình này thì tốt biết bao.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn vào dung mạo rõ ràng đầy thanh xuân của Chiêu Đệ, nhưng trong mắt lại ngập tràn tang thương, hình như đã biết được Chiêu Đệ thật sự thích điều gì của Lập Dương.
Ngước nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, dịu giọng nói: “Chiêu Đệ, giữa tưởng tượng và hiện thực có sự chênh lệch. Em chỉ nhìn thấy một mặt mà bản thân mình muốn xem, hoặc là nói có rất nhiều thứ đều là trong trí tưởng tượng của mình. Hai người ở bên nhau mặc cù có duyên cũng chưa chắc có thể đến được với nhau, quen biết, hiểu nhau cho tới ở bên nhau, là cần phải có chủ đề, quan niệm duy trì chung. Em chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài của Lập Dương, chứ không hề hiểu bên trong, em ấy có thể chỉ là một người rất đẹp trong tưởng tượng của em mà thôi. Chiêu Đệ, liệu em có từng nghĩ, giữa hai người các em có chênh lệch không?” Lâm Ngọc Trúc có hàm ý khác mà nhìn về phía Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ hiển nhiên hiểu lầm câu nói cuối cùng, cô ấy tưởng rằng là chênh lệch về gia đình, Lâm Ngọc Trúc cười lắc đầu, nói: “Ý của chị không phải cái này. Lập Dương đi trên con đường làm ăn buôn bán, đa số quen biết đều là những người thô lỗ hào phóng, sau này sẽ trở thành dạng gì cũng chưa biết được. Còn em, chuyên ngành báo chí, học thức và tri thức tích lũy được sẽ càng ngày càng nhiều chứ không ít, giả như các em ở bên nhau rồi, phát hiện ra càng ngày càng không có chủ đề để trò chuyện. Đến lúc đó, cuộc sống như vậy sao mà trải qua đây?”
Chiêu Đệ có chút mông lung.
“Hữu duyên vô phận, có lẽ là sự yêu mến của trời cao dành cho em. Chiêu Đệ, rồi em sẽ tìm được một người yêu em, em cũng yêu người đó, thấu hiểu nhau, bạch đầu giai lão. Em thích hoàn cảnh gia đình của nhà chị, nhưng em vốn dĩ đã là một thành viên của nhà bọn chị rồi mà. Gia đình giống vậy có trăm nghìn nhà, có thể gặp được một nhà, thì sẽ gặp được nhà thứ hai. Đừng buồn nhé.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng cổ vũ nói.