Chương 887 - Cháu tranh thủ cũng có thể viết ra một tác phẩm nổi tiếng đứng đầu 1
Dưới một phen khuyên bảo của Lâm Ngọc Trúc, sự xấu hổ giữa hai người dần dần tiêu tan.
Chuyện tình cảm vốn dĩ không phải chỉ nói hai câu là có thể khuyên được, mà cần phải tự mình nghĩ thông.
Lời của Lâm Ngọc Trúc chỉ là biểu đạt ra một phần kiến giải của mình, đối với Chiêu Đệ mà nói vẫn có tác dụng. Cô ấy tự mình suy ngẫm lại những lời này một phen, tuy chưa thể hiểu hết toàn bộ, nhưng tâm trạng quả thật dễ chịu hơn một chút.
Sau khi Lâm Lập Dương và Dương Liễu trở lại, mẹ Lâm kêu đôi vợ chồng son đi đến nhà họ Dương ở mấy ngày.
Ông Dương chỉ có mỗi một đứa con gái út này, tất nhiên muốn tổ chức tiệc rượu lớn một chút.
Nhà của Lâm Lập Dương cần phải dọn dẹp một phen, thuận tiện dán chữ Hỉ, trong đó cần phải làm rất nhiều việc, dứt khoát không vội mà lập tức làm rượu mừng.
Có chị hai Lâm ở bên cạnh giúp đỡ, Lâm Ngọc Trúc liền chuyên tâm bận việc quán xá của cô.
Bởi vì kinh doanh quán lẩu phát đạt, thuê hai cô gái làm nhân viên phục vụ, lần này mở quán, Lâm Ngọc Trúc cũng thuê mấy người bán hàng, chủ quán do mẹ Lâm đảm nhiệm, hiện giờ quán lẩu chỉ có một mình cha Lâm cũng có thể gánh vác được, hai bên lại là đối diện, qua lại rất tiện.
Lâm Ngọc Trúc bên này vừa bận bày hàng lên kệ, vừa bận chỉ dạy cho mọi người, đồ gia dụng ở hậu viện bày trí như thế nào thì đẹp, đều giao cho Lý Hướng Vãn hết.
Gu thẩm mỹ của Lý đại mỹ nhân, Lâm Ngọc Trúc vô cùng yên tâm.
Chờ cô bên này chỉ dạy được kha khá rồi, đến hậu viện nhìn một cái, quả nhiên mỗi đồ dùng đều bày biện vô cùng hợp lý.
Lâm Ngọc Trúc rất hài lòng gật đầu, cứ như một lãnh đạo nhỏ, đi thị sát phòng ốc, cuối cùng tổng kết: “Bày biện rất không tồi, khiến tôi vô cùng hài lòng.”
Lý đại mỹ nhân lại trợn trắng mắt với cô một cái.
Khi đều đã bày trí xong, Thẩm Bác Quận mặt đầy vẻ buồn cười nhìn Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc cười hê hê, đi đến quán lẩu bên kia lấy quà xong liền cùng Thẩm Bác Quận về nhà.
Đại viện cũng không phải nói muốn vào là vào được, nếu như không có Thẩm Bác Quận, Lâm Ngọc Trúc căn bản không thể vào.
Đại viện vào mùa đông, yên tĩnh mà trang nghiêm, đường đi sạch sẽ, cứ cảm thấy thiếu thiếu một chút hương vị cuộc sống.
Khi mẹ Thẩm mở cửa ra, Lâm Ngọc Trúc rất lễ phép mà ngọt ngào gọi: “Chào dì Thẩm ạ.”
Mẹ Thẩm ôn hòa cười, sau đó kéo lấy Lâm Ngọc Trúc đích thân dẫn vào trong nhà.
Trong phòng có hai người đàn ông một già một trẻ đang ngồi, người già hơn chính là ông cụ Thẩm, tóc đã bạc phơ nhưng tinh thần minh mẫn, ánh mắt có thần, nghiêm túc trang trọng ngồi trên sô pha, nhìn qua có dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Còn một người đàn ông khác có vài phần giống với Thẩm Bác Quận, tuổi tác hơn ba mươi, dáng người lẫm liệt ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ông cụ, mặt mày sắc bén, tuy biểu lộ ra ôn hòa và ý cười, nhưng khí chất lạnh lẽo đó vẫn phát tán ra như hình với bóng, vị này chính là chú út của Thẩm Bác Quận, cũng là một người đàn ông có tướng mạo đường đường rất không tầm thường.
Chỉ là hai người ngồi ngay ngắn ở kia, cứ có một loại cảm giác đè ép nhiếp nhân tâm phách.
Còn cảm thấy bản thân đã thân thiện lắm rồi chứ...
Lâm Ngọc Trúc nuốt nước miếng, không phải cô không lễ phép, thật sự, cô cứ cảm thấy trong phòng có hai vị sát thần đang ngồi.
Mẹ Thẩm sớm đã quen thuộc khí thế của hai người này, nắm lấy tay của Lâm Ngọc Trúc, tươi cười giới thiệu: “Đây là ông nội của Tiểu Quận.”
“Chào ông Thẩm ạ.” Lâm Ngọc Trúc ngoan ngoãn chào, cố gắng làm một cô gái hiền dịu lễ phép.
Ông cụ Thẩm gật đầu, khóe miệng giương lên một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, đánh giá Lâm Ngọc Trúc một phen, ấn tượng đối với cô gái nhỏ xem như không tồi.
“Người này là chú út của Tiểu Quận.” Mẹ Thẩm tiếp tục giới thiệu.
Lâm Ngọc Trúc vẫn ngoan ngoãn gọi như cũ: “Chào chú út ạ.”
“Nào, mau ngồi đi.” Mẹ Thẩm dắt người, tiện thể ngồi xuống.