Chương 888 - Cháu tranh thủ cũng có thể viết ra một tác phẩm nổi tiếng đứng đầu 2
Lâm Ngọc Trúc ngồi ngay ngắn, thẳng tắp thân mình ở trên ghế sô pha, chỉ thấy dì giúp việc trong nhà bưng mấy tách trà qua, lần lượt đặt lên bàn, khi đến lượt Lâm Ngọc Trúc, cô rất lễ phép nói một câu cảm ơn.
Tiếng “cảm ơn” này có thể rõ ràng nhìn ra được là xuất phát từ bản năng biết tôn trọng mà ra.
Khiến cho ông cụ Thẩm rất hài lòng, đây là một cô gái biết tôn trọng người khác.
Nhưng nói thẳng ra, bầu không khí của nhà họ Thẩm đối với Lâm Ngọc Trúc mà nói có chút ngượng ngập, khiến cho cô đều có chút căng thẳng.
Mẹ Thẩm nhìn cô gái rất biết ăn nói trong miệng người khác, hôm nay thế mà lại thông minh như vậy, mím môi cười rồi nói: “Tính chất công việc của cha Tiểu Quận khác biệt, thời gian trở về căn bản không xác định, hôm nay là lần đầu tiên cháu đến mà lại không thể trở về, có chút áy náy.”
Lâm Ngọc Trúc vội vàng tỏ thái độ nói: “Tinh thần quên mình vì mọi người của chú Thẩm là rất vĩ đại, là tấm gương đáng để tụi tiểu bối chúng cháu noi theo, cháu vô cùng kính phục chú Thẩm, dì Thẩm, còn nói áy náy nữa thì cháu sẽ đỏ mặt mất.”
Mẹ Thẩm nhìn bộ dáng mặt đầy chính khí của Lâm Ngọc Trúc, tán thưởng cười cười, trong lúc khẩn trương mà còn có thể nói chuyện rành mạch rõ ràng, có thể thấy là một người có tấm lòng sâu sắc, mắt nhìn của con trai bà ấy rất không tồi.
Chút út của nhà họ Thẩm cười, hỏi: “Nghe Tiểu Quận nói cháu là sinh viên khoa Trung văn của Bắc Đại.”
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt gật đầu đáp: “Dạ.”
“Khoa Trung văn có ba chuyên ngành nhỉ?” chú út Thẩm hỏi với giọng mộc mạc trong trẻo mà thân thiện.
Lâm Ngọc Trúc lại gật đầu, không ngờ được chú út Thẩm còn rất hiểu biết về khoa Trung văn của bọn cô, bèn thanh thúy nói: “Có chuyên ngành văn học, chuyên ngành báo chí và chuyên ngành văn hiến cổ điển. Ba chuyên ngành này đều thuộc về khoa trung văn. Cháu học chuyên ngành văn học ạ.”
Chú út Thẩm gật đầu, thầm lẩm bẩm nói: “Thế không cùng một chuyên ngành với cháu rồi.”
Lời này nói cực nhẹ, hiển nhiên không phải nói với Lâm Ngọc Trúc, lỗ tai Lâm Ngọc Trúc động đậy, không nói thêm gì nữa.
Lúc này ông cụ Thẩm giọng nói êm dịu hỏi: “Cháu gái học hành thế nào.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Có gì nói nấy đáp: “Lúc nhập học phát hiện tư chất của mình bình thường, hiện giờ cũng chỉ có thể ở tầm hàng đứng giữa.”
Ông cụ Thẩm vừa cầm tách trà lên vừa gật đầu, nói: “Bắc Đại nhân tài rất nhiều, có thể ở tầm giữa cũng rất không tồi rồi. Các cháu phải học tập thật tốt, nỗ lực tiến lên, không được cô phụ kì vọng và bồi dưỡng của quốc gia.”
Tâm tư của Lâm Ngọc Trúc xoay chuyển, thầm nói: lý giải về sự cống hiến để xây dựng đất nước của mình và ông cụ Thẩm chắc chắn không giống nhau, kì vọng càng lớn thất vọng càng lớn, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn là đừng có ôm quá nhiều hy vọng thì hơn.
Bèn cười nói: “Cháu tranh thủ cũng có thể viết ra một tác phẩm nổi tiếng đứng đầu.”
Ông cụ Thẩm bởi vì lời này mà suýt thì phun nước trà trong miệng ra ngoài.
Thẩm Bác Quận ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Trúc khóe miệng cong lên, suýt thì cười ra tiếng.
Mẹ Thẩm trực tiếp che miệng bật cười.
Khóe môi của chú út Thẩm khẽ cong lên không thể thấy được.
Lúc này ông cụ Thẩm mới phản ứng lại được, con bé này học hệ văn học, thầm tự an ủi bản thân, sau này làm một văn nhân cũng không tồi.
Khi dì giúp việc bày món ăn xong, cả nhà lần lượt ngồi vào bàn, Lâm Ngọc Trúc rất có lễ nghi, ông cụ Thẩm đều nhìn thấy tất, trong mắt lại tán đồng thêm mấy phần.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc đứng dậy cáo từ, ông cụ Thẩm nói: “Rảnh rỗi thì tới chơi thường xuyên.”
Lời này chính là bày tỏ đã đồng ý rồi.
Lâm Ngọc Trúc khéo léo cười: “Chỉ cần ông Thẩm không chê cháu phiền là được.”
Ông cụ Thẩm vui vẻ, một cô gái nhỏ có gì mà phiền chứ, hoàn toàn không biết rằng, sau này ước gì cô gái này nhanh chóng dọn ra ngoài.