Chương 889 - Tôi bán được mật ong rồi 1
Khi ra khỏi nhà họ Thẩm, Lâm Ngọc Trúc thở một hơi thật dài, cảm thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Bác Quận cười, ôn hòa nói: “Ông nội với chú út chỉ là trông có vẻ nghiêm nghị, thực ra nội tâm rất tốt.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô có thể cảm nhận được hai người này tận lực phát ra thiện ý.
Bèn tò mò hỏi: “Tuổi tác của chú út xem ra hơn ba mươi rồi nhỉ?”
“Ừ, năm nay ba mươi hai rồi.”
“Thế sao vẫn chưa… kết hôn vậy ạ?” Lâm Ngọc Trúc nửa là tò mò, nửa là muốn tìm hiểu một chút nguyên do sự việc, để về sau khỏi phải phạm lỗi.
Thẩm Bác Quận suy nghĩ một lát, sắp xếp lại lời nói một chút rồi nói: “Chú út từng yêu một cô gái, chỉ là gia trưởng của đối phương với ông nội ở một phương diện nào đó trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, người của hai nhà vẫn luôn không hợp nhau. Ông nội không thích tiểu bối của nhà này lắm, khi người yêu của chú út tới nhà chơi, ăn nói lễ phép, nhưng khi đối đãi với người thường, trong mắt có mấy phần ngạo mạn vô ý, điều này khiến ông nội rất không thích, cho nên cật lực phản đối. Sau đó có thể là chú út đối với chuyện nam nữ có chút nản lòng, liền vẫn luôn không tìm.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đây là khi cô gái đó đi đến nhà họ Thẩm, đã đạp trúng điểm mà ông cụ Thẩm kiêng kị nhất, Lâm Ngọc Trúc oán trách nói: “Anh, anh xấu xa quá, cũng không căn dặn em trước một chút, lỡ như chọc cho ông nội anh không vui, anh phải làm sao đây~”
Nói xong, nhìn Thẩm Bác Quận với vẻ mặt đùa cợt.
Thẩm Bác Quận cười: “Em rất tốt, không cần anh căn dặn mấy cái này.” Mấy năm ở bên nhau, sao anh có thể không hiểu tính khí của cô gái này được.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nhưng miệng lại lầm bầm: “Anh không thành thật, này nếu như có chỗ nào biểu hiện không tốt....”
Còn chưa nói hết câu, giữa trán truyền tới một xúc cảm ấm áp mềm mại, không kịp phòng ngừa bị Thẩm Bác Quận hôn một cái, chỉ thấy đôi mắt của Thẩm Bác Quận thâm thúy, dịu dàng nói: “Anh muốn cưới em, lòng kiên định không đổi, anh dẫn em đến chỉ là để gặp mặt trưởng bối thôi.” Chứ không phải cần sự cho phép.
Thẩm Bác Quận dựa vào bản thân mà phấn đấu đi đến ngày hôm nay, không có trưởng bối hỗ trợ, anh vẫn có thể miễn cưỡng nuôi cả gia đình.
Đây chính là sức mạnh của anh.
Lời của anh, cô đều hiểu.
Lâm Ngọc Trúc dung mạo như họa, dịu dàng quyến luyến nói: “Đợi anh tốt nghiệp xong, chúng ta liền kết hôn.”
Sau khi hai người đến quán lẩu, mẹ Lâm giữ Thẩm Bác Quận lại uống chén trà rồi mới cho người đi.
Người vừa đi, mẹ Lâm mặt đầy nôn nóng hỏi: “Thế nào? Thái độ của người nhà thằng bé đối với con có tốt không?”
Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Khá tốt ạ. Ông cụ Thẩm còn bảo con thường xuyên tới chơi.”
Mẹ Lâm nghe được lời này liền yên tâm, mặt mày vui vẻ nói: “Chờ con kết hôn, mẹ với cha con cũng coi như hết khổ, chẳng còn gì phải nhọc lòng nữa rồi.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Chưa chắc đâu à nha, sau này còn có đời cháu nữa, đến lúc đó mẹ với cha con thành ông bà nội, ông bà ngoại, cũng sẽ giống như ông cụ Thẩm, kiểm soát chặt chẽ.”
Mẹ Lâm cười, rất tán đồng nói: “Đúng thế.”
Bởi vì hai ngày nay bận rộn, Lâm Ngọc Trúc vẫn chưa nói rõ chuyện của Chiêu Đệ với mẹ Lâm, nhân lúc rảnh rỗi, liền hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã sớm biết Chiêu Đệ thích Lập Dương rồi không?”
Sắc mặt của mẹ Lâm sững sờ, có hơi tiếc nuối gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, tin tức dạo gần đây của cô rất không nhanh nhạy.
“Mới đầu đã nhìn ra rồi, nhưng đứa em trai ngốc của con lại không nhìn ra.” Mẹ Lâm lắc đầu nói.
Ban đầu nghĩ chuyện của các con vẫn là không nên xen vào thì hơn, thực ra mẹ Lâm thấy Chiêu Đệ và Lập Dương không khả quan, một người là sinh viên đại học, một người ngay cả trình độ cấp hai cũng ì ạch, không xứng đôi.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, sao cứ cảm thấy lời này cũng nội hàm luôn cả cô vào đấy vậy.
“Sao không nói với con.”
“Muốn nói đấy thôi, nhưng bận riết liền quên mất, chuyện của Tiểu Liễu lại quá đột ngột, làm gì có thời gian để nói.”
Lâm Ngọc Trúc gãi đầu, nói: “Về sau chúng ta chú ý chút, đừng để Lập Dương và Chiêu Đệ ở riêng với nhau, để Tiểu Liễu biết được lại có suy nghĩ không đúng.”
Mẹ Lâm gật đầu, điều này quả thực phải chú ý.