Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 890 - Chương 890 - Tôi Bán Được Mật Ong Rồi 2

Chương 890 - Tôi bán được mật ong rồi 2
Chuyện này đột ngột, Lâm Ngọc Trúc đều không biết nên xử lý như thế nào, một bên là bạn bè, một bên là em trai, bạn nói xem, khiến cho Lâm Ngọc Trúc gãi cả đầu.

Chờ ngày hôm sau khi Lập Dương và Mã Đức Tài trở lại, Lâm Ngọc Trúc kéo người qua một bên, bày ra khí thế của người chị nói: “Em trai, hiện giờ em đã kết hôn, vùng ngoại thành bên đó có thể không đi thì đừng đi nữa.

Tiền thuê nhà chị trực tiếp đưa cho em với Tiểu Tài, nếu như hai em không yên tâm nhà ở, thì để Tiểu Tài đi kiểm tra nhà.” Hiện giờ cả hai đã chuyển vào ở trong thành phố rồi.

Mấy cô gái Lâm Ngọc Trúc đều chuyển về ngôi nhà ở ngoại thành của bọn họ.

Lâm Lập Dương bị lời nói của chị mình khiến cho đơ ra, cậu kết hôn rồi, sao chị ba đột nhiên trở nên khách sáo vậy, có chút hoảng sợ nhìn Lâm Ngọc Trúc, thầm nói: không phải chị ba và chị hai cũng muốn đá đít cậu ra khỏi nhà đấy chứ.

Lâm Ngọc Trúc thấy bộ dáng của em trai mình, dở khóc dở cười nói: “Bên đó đều là con gái, từng người đều xinh đẹp như hoa, một người có gia đình như em đi qua đó hợp lý không.

Đến lúc đó khiến Tiểu Liễu hiểu lầm thì sao?

Kết hôn rồi thì phải có bộ dáng của kết hôn, cần phải tránh hiềm nghi nam nữ, đã biết chưa.”

Lâm Lập Dương nghe xong lời này cảm thấy chị gái nói có lý, gật đầu đáp lại: “Chị, em biết rồi.”

“Ừ, đối xử với Tiểu Liễu cho tốt, không được chân trong chân ngoài. Chị với ông Dương là bạn vong niên đấy.”

Lâm Lập Dương nghe vậy bật cười, bày tỏ đã biết.

Nhìn dáng vẻ tuấn tú của em trai mình, Lâm Ngọc Trúc thầm thưởng thức một chút, sau vài lần suy nghĩ, cô cảm thấy vẫn là không để cho em trai biết chuyện Chiêu Đệ thích cậu thì hơn, nhân tính vốn phức tạp, biết được chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ngăn tình cảm tại đây, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Hai chị em nói xong, những nhân viên của quán cũng lục tục tới làm việc, Vương Tiểu Mai vẻ mặt thấp thỏm nói: “Không biết hôm nay liệu có người tới không nữa.”

Lâm Ngọc Trúc bị cô ta làm cho trở nên căng thẳng, quảng cáo không thể phát công cốc được.

Khi hàng hóa như trứng gà đều được chuyển đến bên cạnh quầy tính tiền, bách hóa nhỏ của ba người chính thức khai trương.

Sau một trận pháo nổ vang trời, có không ít hàng xóm láng giềng trong ngõ đi tới nhìn chỗ này ngó chỗ kia.

Căn bản đều không tay không ra về, dưới sự dụ hoặc của trứng gà, quả nhiên có không ít người tới.

Trong tiệm có không ít người tới để giúp đỡ, khách đông cũng đều có thể chăm lo được.

Khách hàng có hứng thú rất lớn đối với TV và đồ gia dụng, trong vòng một ngày, đã bán được mười mấy cái TV, có thể thấy ở thành phố lớn, nhà khá giả rất nhiều.

Chỉ mỗi mảng TV, trừ Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương bên này, lợi nhuận của mỗi chiếc TV có thể được trên dưới một trăm đồng.

Cộng thêm cả đồ gia dụng bên này, khai trương ngày đầu tiên, ba người Lâm Ngọc Trúc liền kiếm được rất nhiều tiền.

Khiến Vương Tiểu Mai và chị hai Lâm vui đến nhảy cẫng lên.

Đồ gia dụng giao hàng tận nhà, chị hai Lâm vừa ghi địa chỉ vừa vui mừng hớn hở tính xem bán được bao nhiêu hàng, chỉ tính sơ qua thôi đã tính không khép miệng lại được.

Xưởng đồ gia dụng của bọn họ xem như khởi đầu tốt đẹp.

Chờ buổi tối khi Lâm Ngọc Trúc sức cùng lực kiệt nằm lên giường, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một trận tiếng âm nhạc hoan thiên hỷ địa, tiểu hệ thống hớn hở chia sẻ nói: “Kí chủ, tôi bán được mật ong rồi.”

Lâm Ngọc Trúc buồn ngủ mông lung ngáp một cái, mí mắt đều không nhấc lên nổi, lười biếng hỏi: Bán cho ai.

“Cho một kí chủ khai thác mỏ.”

Lâm Ngọc Trúc vốn đang buồn ngủ vì lời này mà lập tức tiêu tan: “Mỏ? mỏ gì?”

“Chủ yếu là khai thác ngọc.”

Lâm Ngọc Trúc “Wow” một tiếng, trong căn phòng tối đen, mắt sáng như đuốc.

Hê, hê hê mà ngây ngô cười.
Bình Luận (0)
Comment