Chương 896 - Sao các nàng có thể nhẫn tâm 2
Ngày chia tay, mấy chị em nắm tay nhau rơm rớm nước mắt, lưu luyến không nỡ.
Lâm Ngọc Trúc cười nói với Chiêu Đệ: "Em gái đang ở chỗ bọn chị, phải đi sớm về sớm, tuyệt đối không thể bị viên đạn bọc đường của người ta mê hoặc."
Tiểu Chiêu Đệ lau nước mắt, gật đầu, "Chị Vãn, chị Trúc, nhờ cậy mọi người nhé."
Hai người mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Dưới sự dạy bảo của Lý Hướng Vãn, Tiểu Lai Đệ cũng đã tự mình thiết kế quần áo rồi.
Thiên phú rất tốt, sau khi ba người bao thầu một nhà máy may mặc, bọn họ dứt khoát để Lai Đệ tới làm lãnh đạo.
Ba người họ nhìn chằm chằm vào báo cáo, hướng phát triển, cảm thấy rất ổn thỏa.
Cái thai thứ hai của chị cả Lâm là con trai, trước sau đều sinh được hai đứa con mập mạp, mẹ Vương mừng đến nỗi ngủ cũng cười tỉnh.
Chị cả Lâm có vị trí ổn định ở nhà họ Vương, anh rể hận không thể nuông chiều chị cả, hai vợ chồng vẫn luôn tiếc nuối vì không sinh được một đứa con gái mập mạp, nếu sinh nữa thì sợ lại sinh ra con trai nên dứt khoát để tùy duyên.
Có thì mới sinh, không có thì thôi, tính như vậy nhưng lại chẳng có tin tức gì
Vì được Lâm Lập Dương dẫn dắt, anh rể cả Lâm nảy lên ý tưởng làm ăn, quê hương không dễ bỏ, nhà họ Vương không có ý muốn tới thủ đô phát triển, nên chỉ tới thủ đô dạo một vòng, lúc về cũng mở một cửa hàng nhỏ.
Thay đổi nơi ở, đổi tâm trạng mới, chị hai Lâm rất nhanh đã mang thai, cũng sinh được một đứa con trai, mẹ Tôn mừng tới nỗi ngày nào cũng hầm canh gà cho chị hai, gà do nhà mình nuôi vừa thơm vừa ngon.
Chị hai Lâm không chú ý đã ăn tới nỗi hồng hào béo mập.
Dưới sự trợ lực từ nước uống của mẹ Lâm, cô ấy sắp ngốc luôn rồi, không thể đứng dậy nữa.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy chị hai Lâm ngày càng nở nang, nhìn thì hả hê nhưng lại bày tỏ sự lo lắng về tương lai của mình.
Bây giờ Dương Liễu đã mang thai được hai mươi tuần, mẹ Lâm chỉ yêu cầu cô ấy làm mấy việc nhẹ nhàng, việc nặng một chút thôi cũng không cho phép cô ấy làm.
Lâm Lập Dương lại cứ vào nam suốt, cha Lâm mẹ Lâm dứt khoát chuyển tới nhà vợ chồng trẻ để chăm sóc con dâu.
Thỉnh thoảng Lâm Ngọc Trúc cũng sẽ tới đó một chuyến, giúp đỡ chăm sóc Dương Liễu.
Bởi vì có cảm hứng từ trẻ con nên nhà máy may mặc của Tiểu Trúc Vãn lại phát triển quần áo trẻ em, tất cả mọi người đều xếp hàng để nhập hàng.
Cả ba lại kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ.
Vào ngày 20 tháng 3 cùng năm, trong khuôn viên trường đại học đã diễn ra một chuyện kinh thiên động địa, đội tuyển bóng chuyền nam Trung Quốc đã chiến thắng ở khu vực châu Á, giành được vé tham dự vòng chung kết World Cup.
Đây là biểu tượng cho sự phấn đấu của mọi người, và tất cả học sinh trong trường đều cảm thấy rất hào hứng.
Hàng nghìn sinh viên lần lượt bước ra, đốt đuốc, diễu hành tự phát ở thôn Trung Quan để chúc mừng.
Người người tấp nập, ai cũng dõng dạc hô vang khẩu hiệu, từ đội Trung Quốc muôn năm đến Trung Quốc muôn năm, sự đoàn kết của mọi người chính là sức mạnh.
Sau đó, không biết là ai đã hét lên: "Hãy đoàn kết, phục hưng Trung Hoa."
Hàng nghìn người ngay lập tức hô theo: "Đoàn kết, phục hưng Trung Hoa."
Tiếng khẩu hiệu nối tiếp nhau, hết làn sóng này đến làn sóng khác, đêm đó, Lâm Ngọc Trúc mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của lòng yêu nước.
Đêm đó tình cảm dâng trào mãnh liệt, mỗi khi hồi tưởng lại cảnh tượng chấn động lòng người đó, Lâm Ngọc Trúc sẽ rất phấn khích.
Dưới ánh đuốc đang cháy, Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai mỉm cười nhìn nhau.
Cảm ơn vì sự bầu bạn của đối phương.
Đêm đó là hồi ức mang tính biểu tượng nhất trong cuộc đời đại học của họ.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn đã nhanh chóng đăng ký để chuẩn bị cho đám cưới.
Ngày quyết định tổ chức đám cưới, Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trên giường, lắc đầu thở dài nói: “Ái phi của trẫm cứ bị bắt đi hết thế này. Chỉ còn lại trầm đơn độc ngủ trên trước giường lạnh lẽo này. Sao các nàng có thể nhân tâm. Đàn bà, lòng dạ quá tàn nhẫn."
Lý Hướng Vãn trợn tròn mắt, bây giờ mỹ nhân đã luyện được cảnh giới ngay cả trợn mắt cũng rất xinh đẹp, "Vậy thì cô có thể thỉnh cầu Thẩm Hoàng của cô ngủ với cô trên chiếc giường lạnh giá này."
Lâm Ngọc Trúc trợn to hai mắt, tay run lên, tức giận nói: "Không đứng đắn."
Lý Hướng Vãn:…
Rốt cuộc ai là người không đứng đắn?