Chương 897 - Quả nhiên thứ này rất văn học 1
Sau khi tốt nghiệp, ba người Lâm Ngọc Trúc đã dọn về căn nhà ở cạnh hoàng thành ở.
Ba người đã quen ở cùng nhau nên cũng dứt khoát cùng ở chỗ của Lâm Ngọc Trúc.
Phòng chính, buồng phía đông, tây, vừa đủ cho mỗi người một gian, thỉnh thoảng nổi hứng thì mọi người cùng ngủ một phòng hồi tưởng lại kỷ niệm xưa.
Vương Tiểu Mai chỉ có thể trở về nhà các cô vào lúc Lý Bàn Tử được nghỉ phép quay về.
Mắt thấy Lý mỹ nhân sắp lập gia đình, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ngày nào cũng sang phòng phía đông ăn dầm ở dề, làm cho Lý Hướng Vãn phát phiền tới nghiến răng nghiến lợi.
Với Lâm Ngọc Trúc này thì cô ấy không có cách nào, vậy nên quay đầu hỏi Vương Tiểu Mai: “Cô cũng đã là người mang thai rồi, sao lại còn qua đây xem náo nhiệt gì chứ.”
Bây giờ Vương Tiểu Mai đã có thai ba tháng, bụng còn rất bằng phẳng, không nhìn ra cái gì, nghe được những lời này thì lầm bầm: “Bụng tôi cũng chưa to, có thể chiếm bao nhiêu chỗ, sao các cô rơi nhẫn tâm bỏ lại tôi và đứa nhỏ trong bụng chứ.”
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lấp lánh nói: “Nếu như đứa nhỏ này của cô theo họ tôi thì tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu.”
Vương Tiểu Mai hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ con nhà cô ta còn không được theo họ cô ta, đột nhiên lóe lên, cười nói: “Không mang họ Lâm, nhưng mang họ Lý mà.”
Lý Hướng Vãn:...
Vì để bảo vệ đứa trẻ họ Lý trong bụng này, Lý Hướng Vãn phải ngủ ở giữa, nếu như không phải còn trẻ tuổi thì có khi hôm sau mắt đã mang đôi mắt thâm sì đi làm rồi.
Bây giờ Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai được phân tới cùng một bộ phận, thuộc bộ phận nghiên cứu chính sách, có công việc làm công ăn lương ổn định đường đường chính chính.
Vương Tiểu Mai rất hài lòng với công việc của mình, bây giờ thoải mái nhàn hạ hơn khi phải xuống nông thôn rất nhiều.
Nhưng Lý Hướng Vãn bên này lại cảm thấy tính khiêu chiến của công việc không lớn, nếu như không phải là vì để phát triển chút mạng lưới quan hệ thì cũng muốn từ chức rồi.
Lâm Ngọc Trúc được vào nhà xuất bản như ý nguyện, nhà xuất bản văn học, trong tưởng tượng của cô nhất định công việc này sẽ không quá mệt mỏi, thậm chí còn rất thú vị, ví dụ như pha một tách trà, vừa uống trà vừa đọc sách.
Không lo lắng không ưu phiền, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Nhưng ngày bước vào phòng làm việc, nhìn khắp phòng đều là sách, Lâm Ngọc Trúc ngây người.
Bây giờ Thiết Lý có ý định sửa lại tác phẩm nổi tiếng, mọi thứ đang trong công tác chuẩn bị, thành lập tổ chú thích, có sự tham gia của các giáo sư, chỉ cần một Hồng học (chuyên nghiên cứu tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng") cũng đã làm cho những người trong tổ bận tới sứt đầu mẻ trán.
Từng đống từng đống xuất xứ của cổ ngôn, phạm vi liên quan vô cùng rộng rãi, cả một phòng sách cổ văn, Lâm Ngọc Trúc nhìn mà rất đau đầu.
Quả nhiên thứ này rất văn học.
Tân binh lần đầu tiên bước chân vào nơi làm việc vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng, tổ của các cô chỉ là một nhánh nhỏ của nhóm chú thích, phụ trách một phần nhỏ công việc chú thích, trong văn phòng chị Chu được coi như là phó tổ trưởng, tính cách có hơi cao ngạo.
Có chút thích sai bảo người khác, ngay cả anh Hạ là nhân viên lâu năm mà cũng bị chị ta sai bảo tới xoay mòng mòng.
Lâm Ngọc Trúc mới vào nhậm chức không tránh khỏi bị sai bảo một vài chuyện, không phải tìm giúp chị ta quyển sách này, thì chính là quyển sách kia, dù sao thì nếu người khác có thể làm được thì chị ta cũng lười phải động tay.
Lâm Ngọc Trúc tới là để phát triển nghề tay trái trong tương lai của cô, chứ không phải là tới để gây thù chuốc oán, nên những chuyện chỉ là động tay chút thì về cơ bản đều cười hì hì làm giúp.
Còn thái độ của chị Chu với cô thì lại tốt hơn nhiều.
Còn có một cô gái cùng vào tổ với Lâm Ngọc Trúc, cũng là sinh viên tốt nghiệp năm nay, tên là Lưu Xuân Phương, tuổi tác cũng xấp xỉ Lâm Ngọc Trúc, ngũ quan cân đối, nhưng da lại rất trắng, có câu nói một trắng che ba xấu, huống hồ vốn cũng không phải là cô gái xấu xí, ngồi trong văn phòng cũng rất vui mắt.