Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898 - Quả Nhiên Thứ Này Rất Văn Học 2

Chương 898 - Quả nhiên thứ này rất văn học 2
Qua một phen vờ như thờ ơ quan sát của Lâm Ngọc Trúc, cô phát hiện ra chị Chu không hề sai bảo cô gái nhỏ này.

Lại sử dụng cô và đồng chí lão Hạ nhiều hơn.

Mấy ngày sau khi nhìn thấy tổ trưởng đi công tác về thì Lâm Ngọc Trúc mới bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra người đàn ông trung niên có tướng mạo đoan chính tổ trưởng Lưu này có khuôn mặt rất giống Lưu Xuân Phương.

Người mới và người mới càng dễ làm quen hơn, sau mấy lần Lâm Ngọc Trúc khen Lưu Xuân Phương biết ăn mặc, da đẹp thì quan hệ của hai người đã thân thiết hơn mấy phần.

Chờ khi tổ trưởng ra ngoài họp thảo luận, Lâm Ngọc Trúc lập tức nói với Lưu Xuân Phương: “Kỳ lạ thật, đáng nhẽ ra tôi không quen biết tổ trưởng, nhưng sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy nhỉ.”

Chị Chu bỗng chốc cười nói: “Tiểu Lâm đúng là lên cảnh giới mới rồi, nói chuyện cứ như người trong sách vậy.”

Lâm Ngọc Trúc ngây ngô cười một tiếng: “Là thật sự cảm thấy quen thuộc mà.”

Chị Chu nhìn Lưu Xuân Phương một cái với thâm ý khác, rồi cười ha ha nói: “Ngày nào cũng nhìn thấy con gái người ta, còn không thấy quen sao.”

Giọng điệu chị Chu khi nói chuyện có mang theo thâm ý.

Lâm Ngọc Trúc chỉ coi như không nghe ra, quay đầu nhìn về phía Lưu Xuân Phương đang có vẻ mặt có phần phức tạp, nói: “Vậy thì là hổ phụ không sinh khuyển tử, ra trận cha con binh rồi.”

Chị Chu nghe những lời này thì cười một tiếng, Lưu Xuân Phương bớt đi được mấy phần lúng túng, nháy mắt với Lâm Ngọc Trúc, liếc chị Chu một cái.

Anh Hạ thì vẫn là người thành thật như vậy, vùi đầu vào làm việc.

Có thể nói là bầu không khí của tiểu tổ hài hòa tới không thể hài hòa hơn nữa.

Chờ tới khuya về nhà, Lâm Ngọc Trúc hỏi công việc của Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn như thế nào, môi trường ở văn phòng có hài hòa không.

Hai người đều trả lời, vô cùng không tồi.

Lâm Ngọc Trúc:...

Trong lòng cảm giác mất cân bằng, cô phải mang về mấy quyển cổ thư nghiên cứu chuyên môn, còn Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn người ta thì ở bên cạnh thương thảo chuyện làm áo cưới.

Nói thử xem, chuyện này cân bằng thế nào đây.

Đời người cũng chỉ có một lần kết hôn như vậy, Lý Hướng Vãn muốn làm một bộ kỳ bào cho mình, bản thảo cũng đã vẽ xong rồi.

Chờ khi cô ấy lấy máy may ra dứt khoát đạp máy may may con phượng hoàng sặc sỡ trên tấm vải, khi may xong con phượng đang bay lên trời cao thì Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đều sợ ngây người.

Lý Hướng Vãn hoạt động cái cổ đã cứng ngắc, nhìn Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai như đang ngạo mạn ra oai với quần hùng.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu thở dài nói: “Chừa lại con đường sống cho người ta đi chứ.”Đa tài đa nghệ như vậy, cô lại tỏ ra rất phế...

Vương Tiểu Mai nhìn chằm chằm con phượng hoàng tùy ý bay lượn trên kỳ bào đỏ tươi, phồng má lên, mím môi nói: “Phó thác nhầm rồi, rốt cuộc là trái tim tôi phó thác nhầm chỗ rồi.”

Lý Hướng Vãn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tôi làm một cái cho cô, tới lúc đó cô có dám mặc đi ra ngoài không?”

Vương Tiểu Mai:...

Lâm Ngọc Trúc bật cười như điên, ha ha nói: “Lý mỹ nhân, đợi khi tôi thành thân có phải cũng sẽ như vậy không~”

Vương Tiểu Mai ngồi trên ghế miệng méo xệch.

Lý Hướng Vãn nhìn qua chỗ khác, đắc ý nói: “Cô mang cho tôi viên đá ở trên kệ kia của cô thì tôi còn có thể suy tính thử xem.”

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc lắc đầu, từ sau khi cô bày mấy viên đá lên cái kệ ở phòng chính thì ngày nào cô nàng này cũng đều tơ tưởng tới bảo vật của cô.

Nhìn bộ váy cưới khá đẹp mắt kia, Lâm Ngọc Trúc mím môi suy nghĩ hồi lâu: “Tôi sẽ xem xem có thể tìm được thợ may nào không. Ha ha~, tôi thông minh quá đi mất.”

Lý Hướng Vãn:...

“Chị Tiểu Mai, nếu như cô cũng muốn mặc váy cưới thì cũng không phải là không còn cách nào, ly hôn với anh Bàn Tử rồi lại kết hôn một lần nữa.” Lâm Ngọc Trúc nói với vẻ khá là có ý đóng góp xây dựng.

Vương Tiểu Mai: ...

Trừ phi là cô ta bị điên.

Thật ra, nghĩ lại thì cũng không phải là không thể.

Ở ký túc xá, Lý Bàn Tử vẫn còn đang miệt mài chìm trong biển kiến thức vô bờ bến, tự dưng lại cảm thấy cơ thể run lên, thì thầm: “Cơn rét này cũng lợi hại thật.”
Bình Luận (0)
Comment