Chương 899 - Rốt cuộc thì các cô đã trải qua chuyện gì vậy 1
Lâm Ngọc Trúc cũng đã làm việc được một khoảng thời gian ở nhà xuất bản, phát hiện những người bên cạnh đều không phải là hạng người đơn giản.
Nếu như không phải rất có tài hoa, thì chính là có mạng lưới quan hệ rất rộng.
Các quan hệ rây mơ rễ má trong đó cũng không rõ, có thể là cô cũng chẳng biết cô đã đắc tội với ai.
Lâm Ngọc Trúc mới vào nhậm chức như là tay mơ không phải cười hì hì thì chính là giả vờ ngu ngốc.
Người làm cho Lâm Ngọc Trúc suy đoán không ra có lẽ chính là chị Chu, người này ngạo mạn lại mang theo mấy phần thông minh, ngoại trừ thích sai bảo người khác ra, cho tới bây giờ cũng chưa từng khoe khoang bối cảnh gia đình mình.
Cũng không có ai có năng lực mà sẽ lại đi phách lối như vậy cả.
Sau khi quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc và Lưu Xuân Phương càng ngày càng tốt lên, Lâm Ngọc Trúc hẹn cô nàng ra ngoài ăn tối một bữa.
Bây giờ trên đường chính mọc ra không ít quán ăn tư gia, lẩu thịt dê quả thật là thứ thích hợp nhất để ăn vào mùa đông.
Hai cô gái tìm một quán lẩu có mùi vị rất ngon.
Trong lúc đang ăn, Lâm Ngọc Trúc trong lúc vô tình lại như cố ý hỏi: “Sao lại cảm giác trong nhà xuất bản chị Chu rất có uy tín nhỉ, tôi thấy có không ít người đều cung kính có thừa với chị ấy. Cứ nói như anh Hạ đi, đều có tuổi nghề bằng nhau, nhưng lại rất nghe lời chị Chu.”
Lưu Xuân Phương gắp một miếng thịt dê ở trong nồi lẩu lên, vừa chấm đều vào nước tương hạt mè vừa nói: “Nhà chồng chị Chu vô cùng có bản lĩnh, bên trên có người. Trước khi tôi đi làm, cha tôi đã cố ý dặn dò có thể không chọc tới chị ấy thì đừng chọc, không có chỗ tốt.” Nói tới phần sau, âm thanh cực nhỏ, trong nháy mắt tạo nên một loại cảm giác thần bí.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc vô cùng thổn thức gật đầu một cái, cười nói: “Xin ghi nhận chỉ giáo.” Thật ra thì cô cũng đã đoán được đại khái chuyện này rồi, chỉ là trong lúc xây dựng mối quan hệ tốt với Lưu Xuân Phương thì đồng thời nhân tiện xác nhận lại chút thôi.
Sau đó, Lưu Xuân Phương lại tiếc nuối nói: “Cha tôi nói anh Hạ rất có tài, chỉ là...”
Lưu Xuân Phương không nói rõ ràng ra, mím môi với vẻ mặt vô cùng tiếc hận nói: “Sợ là phải chị chị Chu áp chế cả đời rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cũng cùng thương tiếc: “Ăn thịt, ăn thịt, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, có tiền lương để ăn thịt là được rồi.”
Lưu Xuân Phương nhìn thấy dáng vẻ hi hi ha ha của Lâm Ngọc Trúc, đồng ý nói: “Đúng vậy, chúng ta còn trẻ mà, từ từ lăn lộn đi.”
Lâm Ngọc Trúc híp mắt cười một tiếng, từ trong câu nói này có thể nghe ra, Lưu Xuân Phương có ý định phát triển tiền đồ rất xa.
So sánh giữa bạn học thì giữa các đồng nghiệp luôn thiếu đi một chút tình nghĩa chân thành, một bữa cơm, mặc dù đã thân thiết hơn không ít, nhưng cuối cùng vẫn còn cách một tầng.
Lâm Ngọc Trúc vừa uống nước vừa cảm thán, mặc dù rất hoài niệm kiếp sống làm công ăn lương như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là có chút không quen.
Có thể thấy rằng, cô vẫn thích hợp đi phát tài hơn!
Đêm khuya về tới nhà, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đang ngồi thẳng lưng nhìn cô.
Vương Tiểu Mai lạnh lùng nói: “Tan làm lại không về nhà.”
Lý Hướng Vãn phụ họa nói: “Không về ăn cơm cũng không báo một tiếng.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Sao lại có cảm giác trong nhà có cô vợ nhỏ đang oán giận thế nhỉ.
“Tôi chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm với đồng nghiệp mà thôi.”
Hai người cùng: “Hừ.” một tiếng.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, mới vừa ngồi xuống đã nghe Lý Hướng Vãn nói: “Tôi chuẩn bị sau khi cưới sẽ từ chức.”
Lâm Ngọc Trúc: ???
“Sao vậy?” Lâm Ngọc Trúc nhìn cô ấy và Vương Tiểu Mai một cái, là đơn vị xảy ra chuyện gì à?
Gặp phải cực phẩm sao?