Chương 90 - Cái quan luận định 1
(Chú thích tên chương: đậy nắp quan tài mới luận định, ý chỉ muốn đánh giá ai tốt ai xấu, công tội thế nào phải chờ người đó chết đã)
Thím Lý Tứ sợ đắc tội trưởng thôn nên không dám tiết lộ chuyện trưởng thôn nhận hối lộ trước mặt mọi người, chỉ có thể nói là nhìn thấy cô Lâm với cô Vương đi dạo vào ban đêm, sợ hai người gặp phải nguy hiểm, bà ta có lòng tốt đi theo sau bảo vệ hai cô. Bởi vì giữa bọn họ trước xích mích chẳng vui vẻ gì, nên bà ta cũng ngại đi lên chào hỏi hai người các cô.
Người dân trong thôn hiển nhiên không tin lời nói láo này, nghĩ là bà ta vì muốn báo thù hai cô gái nhỏ này nên mới bám theo, trong bụng chắc chắn ôm gì đồ xấu xa nào đó!
Điều này đã không còn quan trọng nữa, thứ quan trọng bây giờ chính là ruộng ngô~
Người dân trong thôn ngầm hiểu với nhau đều không lên tiếng làm phiền, tiếp tục để cho bà ta nói, Thím Lý Tứ cảm thấy hôm nay mình lập được công lớn, vênh mặt ưỡn ngực to giọng nói: “Tôi theo suốt một đường đi đến ruộng ngô, liền thấy hai nha đầu này có gì đó không đúng, đến khi tôi tiến lên nghe ngóng, khá lắm, bên trong truyền đến thứ âm thanh tôi nghe còn phải xấu hổ, Trương quả phụ rên thật phóng túng...”
Thím Lý Tứ lại ba xàm ba láp một lèo, thôn trưởng không nghe nổi nữa, ngắt lời bà ta rồi quay qua hỏi Lý Ngọc Trúc với Vương Tiểu Mai: “Hai cháu cũng nghe được phải không?”
Lý Ngọc Trúc có hơi mờ mịt, bọn họ đều trói hai người quần áo xộc xệch ở đây rồi? Lại còn cần tìm hai cô tới xác nhận?
Lý Ngọc Trúc đỏ mặt đáp: “Lúc đấy gió khá to, cháu cứ tưởng là tiếng mèo kêu, cực kì đáng sợ, dọa cho chúng cháu vội bỏ chạy, thím Lý Tứ nói gì chúng cháu không hiểu lắm.” Dù gì các cô cái gì cũng không biết.
“Ây dà, hai đứa nhỏ chúng nó thì hiểu cái gì!”
Người dân trong thôn đã không còn kiên nhẫn rồi đưa ra kết luận.
Thím Nhị Hòa muốn nói gì đó nhưng át không lại tiếng nói ầm ĩ ở xung quanh.
Cả ruộng lúa đều loạn cào cào cả lên, hét lớn Trương quả phụ với Lý Nhị Hòa có quan hệ nam nữ bất chính với nhau, tác phong không đoan chính, cần phải phạt nặng.
Không biết là ai cầm đầu ném một cục đá lên người của Trương quả phụ, sau đó tất cả mọi người đều lần lượt ném đá vào Trương quả phụ và Lý Nhị Hòa đang quỳ trên mặt đất, miệng thì phẫn nộ chửi bới.
Vương Tiểu Mai sợ bị liên lụy vội kéo Lý Ngọc Trúc ra khỏi đó.
Lý Ngọc Trúc đứng ở nơi xa nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ cảm thấy thật hoang đường!
Còn Trương quả phụ với Lý Nhị Hòa ban đầu còn không phục, trốn trốn tránh tránh sau đó dần dần trở thành vẻ mặt tê dại, người dân xung quanh vẫn kích động như cũ, miệng mắng chửi bọn họ không biết xấu hổ, tay thì không ngừng ném đá.
Cho dù đánh tới vỡ đầu chảy máu cũng không có ý định dừng lại, thậm chí có người còn mang dao cạo tới, xông lên cạo đầu của Trương quả phụ thành đầu âm dương. Nhưng lúc này mặt Trương quả phụ đã bê bết máu, nhìn không ra bộ dạng như thế nào nữa.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Lý Ngọc Trúc toàn thân lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng.
Mới ban ngày thôi, trong đám người ra tay này có người hôm nay còn cười chào hỏi, nói chuyện vài câu với Trương quả phụ hoặc Lý Nhị Hòa cơ mà.
Thế mà bây giờ, chẳng một ai nhớ đến chút tình làng nghĩa xóm xưa nay... từng người một đều điên cuồng giống nhau!
Cho đến khi về nhà tay Lý Ngọc Trúc vẫn lạnh băng, cô nằm trên giường đất mãi không thể nào ngủ nổi, hình như vừa trải qua một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại, trong lòng trống rỗng, chẳng thể diễn tả nổi cơn ác mộng đột ngột xảy ra này....
Mặt trời không biết nỗi niềm vui buồn hợp tan của loài người, nhưng nó vẫn sẽ mọc vào sáng sớm, mang đến một ngày mới cho con người, mọi thứ của ngày hôm qua đều đã trở thành quá khứ.
Thôn Thiện Thụy tọa lạc dưới chân núi vẫn trải qua một ngày mới như bao ngày, sáng sớm khói bay lượn lờ, sông núi mờ sương, yên bình lại tĩnh mịch.
Trông có vẻ cách biệt với thế giới, thật yên bình!