Chương 904 - Chị, cố lên, em coi trọng chị 2
Lý Hướng Vãn liếc Lâm Ngọc Trúc một cái, nói: “Thân ai nấy lo.”
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, đáp: “Thế không hơn kém vai vế nữa.”
Vương Tiểu Mai che miệng cười.
Ngày hôm sau Lâm Ngọc Trúc vẫn là người đến văn phòng sớm nhất.
Bạn đừng thấy chị Chu là người ngạo mạn, nhưng người ta xưa giờ đi làm không tới trễ về sớm bao giờ, Lâm Ngọc Trúc chân trước vừa tới, người ta chân sau đã đến rồi.
Vị này ở nơi làm việc cũng coi như là người sành sỏi rồi.
Bạn muốn bắt lấy lỗi sai của chị ta, rất khó.
Chị Chu tiến vào Lâm Ngọc Trúc chào hỏi một tiếng như thường, không ngờ đối phương trực tiếp dựa vào cạnh bàn làm việc của cô, trong thần sắc ôn hòa còn mang theo mấy phần gần gũi, cười nói: “Tiểu Lâm, mắt nhìn của em thật không tồi, chị nói điều kiện của cháu trai chị tốt như vậy, sao em không dao động một chút nào, nếu là chị, cũng sẽ luôn giữ chặt.”
Lâm Ngọc Trúc trong lòng có chút không hiểu cho lắm, sao chị Chu lại khen ngợi đồng chí Lão Thẩm vậy, bèn cười hì hì nói: “Em cũng có suy nghĩ giống chị Chu ạ.”
Chị Chu cười ha ha: “Chắc hẳn là điều kiện trong nhà của người yêu em rất tốt nhỉ, khí chất đó trông không giống con cái mà mà nhà bình thường có thể nuôi dạy ra được.
Tên gì vậy?” câu nói cuối cùng giống như nói chuyện phiếm rồi thuận tiện hỏi.
Trong lòng Lâm Ngọc Trúc có hơi suy đoán, ngoài mặt lại không phòng bị nói: “Họ Thẩm tên Bác Quận.”
Chị Chu thầm nói trong lòng quả nhiên.
Ngữ khí lại càng thân thiện không ít, nhìn ngoài cửa một cái, không một bóng người, nhỏ giọng nói: “Hôm qua chị nhìn liền cảm thấy có chút quen mắt, quả nhiên, Tiểu Lâm em thật có bản lĩnh, vừa tìm liền tìm người ở trong đại viện.”
Mắt của Lâm Ngọc Trúc lóe sáng, xem ra chị Chu biết nhà họ Thẩm?
Nhưng lại không nói gì thêm, cười hì hì nói: “Là vận khí không tồi, gặp được người tình đầu ý hợp.
Chị Chu đừng nói chuyện này ra ngoài nhé, một người có tài hoa như em không thể để bị vùi lấp được.
Chuyện này hẳn là chị Chu hiểu rõ nhất, rõ ràng là dựa vào bản lĩnh của bản thân, nhưng người ta cứ nói mình....” Lâm Ngọc Trúc làm ánh mắt bạn hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu đối với chị Chu.
Sau đó lại nói: “Em còn muốn thăng tiến lên nữa, thân phận này mà truyền ra ngoài, đối với em không phải hữu hảo lắm.”
Chị Chu vừa nghe muốn thăng tiến lên trên, liền nổi lên chút tâm tư, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lâm người nhỏ nhỏ, mà lòng còn lớn phết, thế nào, cũng muốn làm tổng biên tập hả?”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, lắc đầu nói: “Em rất thích môi trường trong tòa soạn, nhưng cứ cảm thấy có hơi văn nghệ quá.”
Chị Chu nghe lời này, trên mặt tươi cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải muốn đạp lên bọn họ mà bò lên trên là được.
“Cũng đúng, lấy danh tiếng, đi đến nơi tốt hơn phát triển, có chỗ dựa như vậy mà không dùng há chẳng phải lãng phí à.”
Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, có thâm ý khác mà nói: “Chị Chu, em vẫn muốn dựa vào bản thân.”
Chị Chu cười gật đầu: “Hiểu, chị đều hiểu, yên tâm chị không nói ra ngoài đâu, sau này chị còn mong chờ em nâng đỡ một phen nữa.”
Lâm Ngọc Trúc nhấp môi cười, ánh mắt sáng lấp lánh, nói: “Dựa vào lý lịch hay gì đó cũng phải là chị thăng tiến nhanh hơn, em còn phải dựa vào chị Chu lên cao dìu dắt em một phen, thuận tiện nói ngọt hai câu nữa kìa.”
Lời hay ai cũng thích nghe, chị Chu suy ngẫm lời này hai lần, càng thêm yên tâm không ít, liền cười nói: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, sảng khoái đáp: “Được.”
“Ôi chao, ngày đầu tiên em tới, chị liền thích đứa nhỏ em đây, người không ngông cuồng lại còn khiêm tốn, không hề giống một số người, bởi vì có cha, đều không tôn trọng tiền bối.
Hiện giờ chị đều sợ người này dẫm lên đầu chị mà bò lên trên.”
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe liền biết chị Chu nói đến chính là Lưu Xuân Phương, không tiếp lời, chỉ khen ngợi nói: “Không thể, năng lực của chị Chu toàn bộ tòa soạn đều biết, đám hậu bối bọn em, cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
Chị, cố lên, em coi trọng chị.” Lâm Ngọc Trúc nói đến cuối, ngập tràn nguyên khí mà cổ vũ.
Chị Chu lắc đầu, tràn đầy ý cười quay trở về nơi làm việc của mình.