Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 903 - Chương 903 - Chị, Cố Lên, Em Coi Trọng Chị 1

Chương 903 - Chị, cố lên, em coi trọng chị 1
Chú út Thẩm công việc bận rộn, bình thường có ít thời gian rảnh rỗi, mặc dù Lâm Ngọc Trúc tò mò chuyện giữa Thủy Vân Tô và chú út Thẩm, nhưng cứ thế làm cản trở thời gian ở bên nhau không nhiều của đôi tình nhân người ta, thế thì số điện trên đỉnh đầu có hơi lớn rồi (Ý là làm bóng đèn quá nhiều).

Sau khi chú út Thẩm phát tán ra nỗi u oán cực kì lớn, Lâm Ngọc Trúc biết điều không bám lấy người nữa, trước khi chia tay nói: “Chúng ta cũng khá lâu không tụ tập rồi, không bằng tối mai tan làm, đi đến tiệm lẩu của mẹ tôi tụ tập đi, thuận tiện gọi cả chị Phan và chị Du nữa.”

Hiện giờ đã tốt nghiệp, có thể sắp xếp về quê căn bản đều đã về hết, cô em gái Liêm Bát mà Lâm Ngọc Trúc thích nhất cũng trở về quê phát triển rồi.

Ngày gặp lại, cũng chả biết là khi nào.

Thủy Vân Tô gật đầu nói: “Thế để tôi nói với chị Du một tiếng.” Hai nhà ở gần nhau, lúc trở về có thể thuận tiện chuyển lời.

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Bác Quận vẫn như cũ đưa Lâm Ngọc Trúc về nhà trước.

Ánh trăng khuyết treo trên đường chân trời, soi xuống con đường nhỏ trong ngõ, một mảnh mông lung. Nhân lúc không có người qua lại, Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Thẩm Bác Quận, cười ngây ngốc.

Khóe môi của Thẩm Bác Quận cong lên, một bàn tay ấm áp khác nắm chặt lấy tay đối phương, một trận lạnh lẽo xâm nhập vào tay, không khỏi nhíu mày nói: “Mặc ít lắm sao? Sao lại lạnh như vậy?”

Lâm Ngọc Trúc bĩu môi nói: “Mặc dày lắm rồi mà, người ta nói tay lạnh là vì không có ai thương, ôi, có thể thấy được nhất định anh đối với em không thật lòng.”

“Nghe lời linh tinh vớ vẩn ở đâu đấy.” Thẩm Bác Quận bất đắc dĩ nói.

“Hầy, tạm thời không nói cái này, anh nên trân quý quãng thời gian còn độc thân cuối cùng này đi, sau khi kết hôn thì không được tiêu sái như hiện giờ nữa đâu.

Tiền lương phải nộp lên, quỹ đen, ừm, cũng phải nộp.

Ra cửa phải báo, tan làm về nhà không đúng giờ, hừ hừ~

Không về nhà phải thông báo, nếu không em khó dỗ lắm đó.

Không dỗ em, em có thể phá nhà cho anh luôn.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng ngạo kiều nói.

Thẩm Bác Quận cười, vừa giúp cô sưởi ấm tay, vừa nói: “Anh chỉ mong có thế thôi.

Đúng rồi, có chuyện này muốn bàn bạc với em, tuy chúng ta đã có nhà, nhưng ý của mẹ là tốt nhất chúng ta nên về nhà mẹ ở.

Sống cùng người già.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, thoải mái nói: “Dạ, được, người già sợ cô đơn có thể hiểu được.”

Thẩm Bác Quận cười, chà xát tay Lâm Ngọc Trúc, dịu giọng nói: “Ông nội trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng thật ra rất dễ ở chung, có thể sẽ có chút ràng buộc, nếu như thật sự chịu không nổi, chúng ta lại tìm lý do chuyển ra ngoài là được.”

Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, nói: “Được thôi.” Chỉ cần da mặt dày, sống đâu cũng như nhau.

Đưa người đến trước cửa nhà, hai người lưu luyến không nỡ rời xa, Thẩm Bác Quận nhất định phải chờ cô đóng cửa, chốt cửa xong xuôi mới rời đi.

Lâm Ngọc Trúc mặt mày tươi cười vui sướng đi đến phòng của Lý Hướng Vãn, quả nhiên Vương Tiểu Mai ở chỗ này.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Hôm nay tôi gặp Tô mỹ nhân rồi.”

Vương Tiểu Mai nghiêng đầu nói: “Gặp được ở đâu thế?”

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt thần bí đáp: “Nhà họ Thẩm.”

Lý Hướng Vãn đặt vải trong tay xuống, cũng tò mò nhìn sang.

Lâm Ngọc Trúc nói đôi chút về chuyện Thủy Vân Tô và chú út Thẩm là một đôi.

Lý Hướng Vãn vui vẻ, trêu ghẹo nói: “Thế chẳng phải Thủy Vân Tô chính là thím của cô à.”

Vương Tiểu Mai chớp mắt ở bên cạnh phụ họa nói: “Vai lứa thấp hơn rồi.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu cười, vui vẻ nói: “Mấy cô cũng đừng vui mừng khi thấy người gặp họa, một khi Tô mỹ nhân gả vào nhà họ Thẩm, thì liền bằng vai phải lứa với mẹ tôi rồi.

Tôi gọi thím, mấy cô cũng chạy không thoát.”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ tới cụ bà nhà mình bằng vai phải lứa với Thủy Vân Tô, liền cười đến run cả người, nghĩ đến lúc hai người ngồi với nhau gọi chị xưng em, ôi trời ơi~

Không dám tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment