Chương 902 - Mấy ngày không gặp tựa ba thu 2
Mẹ Thẩm nghe tiếng ra ngoài đón người, cười ha hả kéo Lâm Ngọc Trúc, sẵng giọng: "Lúc đi học không có thời gian đến, hiện tại đi làm cũng không có thời gian tới sao?"
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười một tiếng, ngu ngơ nói: "Người mới phải cố gắng nhiều một chút mới có thể đập các tiền bối đập vào trên bờ cát được ạ."
Mẹ Thẩm nghe lời này thì vui vẻ hẳn, dẫn người vào phòng, vẻ mặt vui mừng muốn giới thiệu con dâu tương lai cho bạn gái của chú út nhà họ Thẩm.
Lâm Ngọc Trúc bắt đầu tò mò, trong phòng làm sao yên tĩnh như vậy, khi thấy mỹ nhân ngồi thanh tao lịch sự trên ghế sô pha, thiếu chút nữa cười ra tiếng, khó trách.
"Tiểu Tô, đây là bạn gái con trai chị, tên là Lâm Ngọc Trúc."
Khóe miệng của chú út Thẩm cong lên mỉm cười, nói: "Chị hai, bọn họ quen biết nhau."
Kỳ thật Thủy Vân Tô và mẹ Thẩm đã gặp mặt, trong hôn lễ của Lâm Lập Dương, cô gái này cũng tới, quá nhiều người nên mẹ Thẩm không có chú ý, Thủy Vân Tô lại cố ý ăn diện bình thường một chút, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng ngồi ở đó, mẹ Thẩm càng không có ấn tượng gì.
"Dì, chúng cháu là bạn cùng phòng." Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói.
Ông cụ Thẩm cũng có phần kinh ngạc, trong mắt nhìn Thủy Vân Tô hiện vẻ vui vẻ, chắc hẳn hai người quan hệ không tệ.
Có thể có quan hệ không tệ với cháu dâu, vậy cô gái này hẳn cũng không tồi, ông cụ Thẩm nghĩ thế.
Trước khi Thủy Vân Tô học đại học làm việc ở cục văn hóa, bây giờ tiến vào nhà bảo tàng cố cung.
Vừa nãy ông cụ Thẩm hỏi thăm công việc, một đại võ tướng, quả thực là không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trước khi Lâm Ngọc Trúc đến, bầu không khí trong phòng đều là dựa vào mẹ Thẩm duy trì.
Cũng là làm khó mẹ Thẩm, một bác sĩ như bà lại ngồi ở đó nói chuyện ba hoa.
Đợi sau khi Lâm Ngọc Trúc ngồi xuống, mắt nhìn ba người ngồi nghiêm chỉnh, chế nhạo nói: Cái này đơn giản thôi~
Dáng vẻ thận trọng mà Thủy Vân Tô xây dựng nên thiếu chút nữa bị Lâm Ngọc Trúc phá hỏng, cực lực chịu đựng.
"Tiểu Lâm, gần đây công việc của cháu thế nào, bận việc gì thế?" Ông cụ Thẩm nghĩ đến ông không có hiểu biết gì về mấy thứ như chữ giáp cốt, nhưng công việc của cháu dâu thì có thể nói được một hai câu.
"Ha ha, rất tốt ạ, mỗi ngày nghiên cứu sách cổ, tranh thủ có thể cùng các tiền bối có tên trong chỗ chú thích ạ." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói.
Ông cụ Thẩm: . . .
"Rất tốt, công việc của cháu và Tiểu Tô đều rất có ý nghĩa, phải nghiêm túc làm việc, công việc này của các cháu càng phải cẩn thận, khiêm tốn mới được." Ông cụ Thẩm thâm trầm nói.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng ngu ngơ cười nói: "Ông nói rất đúng."
Chú út Thẩm và mẹ Thẩm cười thầm, làm khó ông cụ nói nhiều từ như vậy.
Ông cụ Thẩm đối với đồng chí Thủy Vân Tô cũng hết sức hài lòng, sau bữa ăn liền đưa hồng bao làm lễ gặp mặt, tiện thể còn đưa cho Lâm Ngọc Trúc một phần.
Mắt Lâm Ngọc Trúc lập tức sáng lên một phần, cười hì hì nhận lấy, nói: "Cảm ơn ông nội ạ."
Bởi vì đến nhà họ Thẩm nhiều lần, da mặt Lâm Ngọc Trúc càng dày hơn.
Ông cụ Thẩm nhìn dáng vẻ này của Lâm Ngọc Trúc, mặc dù rất thích, nhưng luôn cảm thấy có loại cảm giác bị lừa rồi.
Chờ chú út Thẩm đưa Thủy Vân Tô rời đi, Lâm Ngọc Trúc cũng thuận thế chào tạm biệt, vui vẻ chạy đi theo, kéo Thủy Vân Tô cười nói: "Tô mỹ nhân, giữ bí mật công việc làm tốt quá ha~ "
Nhìn Lâm Ngọc Trúc kéo Thủy Vân Tô, ánh mắt chú út nhà họ Thẩm dần dần sắc bén.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ buông Thủy Vân Tô ra, sách, không nghĩ tới, chú út lại là người như vậy.
Thẩm Bác Quận ở một bên cười nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì." Chú út có căng đến mấy cũng chỉ là ánh mắt giết người thôi.
Lâm Ngọc Trúc cảm giác rất có đạo lý, lại vui sướng kéo Thủy Vân Tô, "Tô mỹ nhân, tôi cứ tưởng cậu đã chết rồi.
Mấy ngày không gặp tựa ba thu ~ "
Chú út Thẩm: . . .
Nhìn thấy chú út kinh ngạc, tâm tình Thẩm Bác Quận vô cùng tốt, anh cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô nhóc.
Anh thích nhìn cô vui vẻ như vậy, thoải mái như vậy.