Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 907 - Chương 907 - Thế Con Cũng Không Còn Nhỏ Rồi, Gọi Lão Lâm Hả 1

Chương 907 - Thế con cũng không còn nhỏ rồi, gọi lão Lâm hả 1
Câu nói này của Thủy Vân Tô khiến mọi người đang ngồi đều dỏng tai lên để nghe cho kĩ.

Chỉ thấy Thủy Vân Tô mím môi nói: “Vốn dĩ mối quan hệ của tôi với anh ấy vẫn luôn không nóng không lạnh, hôm đó tham gia tiệc cưới của em Lập Dương, mượn chút rượu mới bắt được anh ấy về.”

Mọi người nhìn nhau cười, đây quả nhiên là tác phong của Tô mỹ nhân.

Lúc này Thủy Vân Tô tự rót cho mình một ly rượu, nói: “Nào, mọi người uống một chén, kính cho tình bạn, tình yêu, tình thân của chúng ta.”

“Kính tình bạn.” Mọi người đồng loạt giơ ly lên cụng với nhau, đồng thanh nói.

Vương Tiểu Mai uống nước sôi để nguội còn thấy rất đáng tiếc, nước này quá không có hương vị gì.

Nói cười xong, mọi người nói một chút về công việc, Phan Phượng Quyên làm ngành giáo dục, thở dài nói: “Bách phế đãi hưng[1], vạn sự khởi đầu nan.”

[1]Bách phế đãi hưng: ý chỉ có rất nhiều việc đang dồn để chờ hoàn thành.

Mọi người cảm khái một trận, lại trò chuyện thêm lúc nữa liền giải tán.

Bởi vì uống chút rượu, Lâm Ngọc Trúc tỉnh dậy hơi muộn, tiến vào văn phòng, chị Chu đã đến rồi.

Chị Chu không khỏi chọc ghẹo cô, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Chị Chu, hôm nay em đến muộn chẳng phải do chị hay sao.”

Chị Chu nghiêm mặt, dỏng tai lắng nghe Lâm Ngọc Trúc kể tiếp.

“Không phải lúc trước đồng ý với chị tìm bạn học còn độc thân sao, nên cố ý mời các bạn học ăn một bữa cơm, giúp lưu ý một chút.” Lâm Ngọc Trúc nói rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm vừa nhìn liền biết không thật cho lắm.

Chị Chu ra vẻ cảm kích nói: “Thế phải cảm ơn em rồi.”

Lâm Ngọc Trúc cười ngây ngô, nói: “Đáng tiếc, người ở lại Kinh Đô căn bản đều kết hôn cả rồi.”

“Không sao, đây đều phải xem duyên phận.”

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, bên trên liền thông báo tổ của các cô mở cuộc họp, bước vào phòng hội nghị, phát hiện có không ít người của tổ khác cũng ở đó.

Muốn sửa chữa danh tác, chỉ dựa vào người ở trong tòa soạn hiển nhiên là không thể được, còn cần phải mời một số nhà văn, giáo sư.

Những người này đều là thái sơn bắc đẩu trong giới văn học, vì để bày tỏ sự tôn trọng, ý của lãnh đạo là để người trong tòa soạn đích thân đi mời.

Lãnh đạo sắp xếp mỗi tổ cử ra hai người đi mời.

Đến lượt tổ của Lâm Ngọc Trúc là Diệp Lão, vị lão nhân gia này hiện giờ đang ở nông thôn dạy học tình nguyện để trải nghiệm cuộc sống mới lạ.

Chị Chu vừa nghe phải đi công tác, liền khó xử nói: “Nhà chị trên có người già, dưới có trẻ em cần phải chăm sóc, thật sự không phân thân nổi.”

Anh Hạ cũng khó xử nói: “Vợ anh hai ngày nay ốm rồi, trong nhà có hai đứa con, một mình cô ấy chăm sóc không nổi.”

Hai tiền bối đều đã nói vậy, Lâm Ngọc Trúc thoải mái đáp: “Thế để em đi.”

Lưu Xuân Phương rũ mắt suy nghĩ một lúc, cũng tích cực nói: “Em cũng đi.”

Lãnh đạo thấy hai người trẻ tuổi rất biết làm việc, vô cùng hài lòng gật đầu.

Cứ như thế, Lâm Ngọc Trúc liền về nhà thu xếp hành lý, dán tờ giấy nhớ lên cửa, thông báo cho Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn một tiếng.

Lại đi đến chỗ mẹ Lâm một chuyến, mẹ Lâm biết cô phải đi công tác, vội vàng cho chút bánh để mang bên người, miệng lầm bầm: “Sao nói đi liền đi luôn vậy, trên đường cẩn thận chút, mọi chuyện phải lưu ý nhé.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu cười nói: “Còn Lão Thẩm mẹ trở về giúp con nói một chút nhé.”

Mẹ Lâm cười: “Tiểu Thẩm người ta mới bao lớn, ngày ngày Lão Thẩm Lão Thẩm.”

“Thì có vẻ thân thiết hơn chút chứ sao, với cả cũng không nhỏ nữa, đều sắp ba mươi rồi.”

“Thế con cũng không còn nhỏ rồi, gọi Lão Lâm hả?”

“Ây da, nếu như mẹ muốn gọi như vậy, thì phải gọi cha con là Lão Lão Lâm, gọi mẹ là Lão Lão Lý.” Lâm Ngọc Trúc cười hi hi ha ha nói.

Bộ dáng không nghiêm túc trực tiếp bị mẹ Lâm không chịu nổi đuổi ra ngoài.

Vội vội vàng vàng lên tàu hỏa, lúc ngồi trên tàu, Lâm Ngọc Trúc và Lưu Xuân Phương vẫn còn có chút lơ mơ.

Thôn mà Diệp Lão ở nằm trong núi, xuống tàu hỏa đổi qua xe khách, khó khăn lắm mới đến lại còn phải đi đường núi.

Lưu Xuân Phương nhìn con đường núi trông không thấy điểm cuối, liền say sẩm mặt mày.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Đi chút liền đến thôi.”

Sau đó đi suốt nửa giờ vẫn chưa đến.

Lưu Xuân Phương tìm một hòn đá, thở hồng hộc nói: “Trời ơi, tôi sắp không ổn rồi, bao giờ mới đến.”

Nếu như không phải có hai năm rèn luyện ở nông thôn, đoán chừng Lâm Ngọc Trúc lúc này cũng giống như Lưu Xuân Phương rồi, bèn an ủi: “Sắp rồi, đi qua ngọn núi này là tới ngay.”

Sau đó đi hết núi, vẫn có núi.

Lưu Xuân Phương bị Lâm Ngọc Trúc lừa hết lần này đến lần khác, hai người vừa hỏi thăm lẫn hỏi đường tìm được thôn mà Diệp Lão ở.

Vừa vào thôn, toàn là nhà bằng gỗ, theo đường mà thôn dân chỉ, hai người khó khăn tìm được trường học, đập vào mắt là mấy gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ, tường do hàng rào trúc vây thành, giữa sân cắm một cây cờ, đây chính là trường học rồi.

Nghe thấy tiếng đọc bài lanh lảnh, trong đầu Lâm Ngọc Trúc hiện lên trường tiểu học ở thôn Thiện Thủy, so sánh với nhau, quả thật là khác xa một trời một vực.

Hai người lặng lẽ đi vào trong sân đợi các em học sinh tan học.
Bình Luận (0)
Comment