Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 908 - Chương 908 - Thế Con Cũng Không Còn Nhỏ Rồi, Gọi Lão Lâm Hả 2

Chương 908 - Thế con cũng không còn nhỏ rồi, gọi lão Lâm hả 2
Không có chuông tan học, hoàn toàn dựa vào các giáo viên tính toán thời gian, khi lũ trẻ như ong vỡ tổ chạy ào ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc mới biết đây là tan học rồi.

Nhìn những đứa trẻ phơi đến da ngăm đen, tuy mặc đồ vải thô đầy những mảnh vá nhưng vẫn cười cực kì xán lạn.

Có một số đứa trẻ giày đã rách lộ cả đầu ngón chân, hiển nhiên là giày nhỏ, ngón chân cứng ngắc chọc thủng giày, nhưng bọn nhỏ vẫn chỉ có thể tạm bợ đi đôi giày nhỏ.

Đứa trẻ ăn mặc gọn gàng trong thôn này, một người cũng không có.

Có thể nói điều kiện nơi đây so với thôn Thiện Thủy càng khổ cực hơn.

Lưu Xuân Phương vô cùng kinh ngạc nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt, không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có nơi nghèo nàn đến vậy.

Trong phòng học có một người già tóc hoa râm, tinh thần minh mẫn bước ra.

Hai người đã từng nhìn ảnh chụp của Diệp Lão, liền tiến lên lễ phép nói mục đích đến đây.

Diệp Lão nhìn bọn nhỏ với vẻ rất không nỡ, ôn hòa nói với hai cô gái: “Chờ thêm hai ngày.

Trong nhà hiệu trưởng xảy ra chút chuyện, hai ngày nay không thể đến được.”

Lâm Ngọc Trúc và Lưu Xuân Phương gật đầu tỏ ý không vội đi.

Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Diệp Lão, hai ngày nay cháu có thể dạy học cho bọn nhỏ, hồi cháu làm thanh niên trí thức ở nông thôn, từng làm giáo viên trường dân lập hai năm ạ.”

Diệp Lão có chút bất ngờ nhìn cô gái trắng trắng mềm mềm, cười ha hả gật đầu: “Được, nhưng phải nghiêm túc dạy cho lũ trẻ này.”

Lâm Ngọc Trúc nghe ra hàm ý khác trong lời nói của Diệp Lão, đây là sợ cô vì để thể hiện mà nói xằng bậy lừa ông ấy.

Liền cười hì hì đáp: “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, Diệp Lão, cháu sẽ lấy lương tâm của mình mà dạy dỗ bọn nhỏ tử tế.”

Diệp Lão cười gật đầu, cực kì hài lòng với thái độ của đối phương.

Tối hôm đó, Lâm Ngọc Trúc và Lưu Xuân Phương tá túc ở nhà bí thư chi bộ thôn.

Cả nhà bí thư chi bộ rất nhiệt tình, đặc biệt thịt một con gà để tiếp đãi hai người.

Con gà này khiến Lâm Ngọc Trúc ăn có chút phỏng miệng, liền lén nói với bí thư chi bộ thôn: “Chú, không thể thịt gà thêm nữa, nếu không chúng cháu đều ngại ở đây luôn, đây vốn dĩ đã rất phiền nhà chú rồi.”

Bí thư chi bộ thôn mang theo chút tiếng địa phương, cười ha hả nói: “Các cháu từ xa xôi đến đều là khách, lại muốn giúp giáo viên trong thôn chú dạy học cho tụi nhỏ, là bọn chú làm phiền các cháu, thịt con gà là việc nên làm.”

“Truyền đạo thụ nghiệp vốn chính là bổn phận của người đọc sách chúng cháu, Diệp Lão đều không kiêu ngạo, chúng cháu sao dám, bí thư chi bộ thôn làm cho chúng cháu bữa cơm bình thường là được, này nếu mà để Diệp Lão biết, còn tưởng rằng chúng cháu là đến phô trương ấy chứ.

Bí thư chi bộ thôn nghe xong, gật đầu đáp ứng: “Được, ngày mai làm bữa cơm bình thường cho các cháu.”

Lâm Ngọc Trúc cười, Lưu Xuân Phương có chút nghe không hiểu tiếng địa phương, căn bản là ngơ ngác mà nghe.

Buổi tối khi đi ngủ lăn qua lộn lại, hiển nhiên hơi không quen lắm, Lâm Ngọc Trúc nói chuyện với cô ta mấy câu, em gái này mới ngủ say.

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc đến trường học, tiến vào lớp, nhìn cái bảng do gỗ đóng lại mà thành, trầm mặc rất lâu.

Quay người qua, khi nhìn thấy bọn nhỏ ngây thơ trong sáng có chút căng thẳng mà nhìn cô, Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, giới thiệu tên của mình trước, rồi bắt đầu dạy học.

Diệp Lão ở ngoài cửa nghe, hài lòng gật đầu, Tiểu Lâm này không gạt ông ấy.

Hoàn cảnh gian khổ cũng không thể ngăn lòng hiếu học của bọn nhỏ, bọn chúng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, dù không có sách giáo khoa và giấy bút, cũng vẫn nghiêm túc học tập.

Mấy ngày nay ở trong thôn, Lâm Ngọc Trúc hiểu được phong thổ nhân tình nơi đây, bởi vì là núi sâu, cuộc sống càng thêm nghèo khó.

Có nơi học tiểu học đã rất không tồi rồi, một số thôn căn bản không xây nổi trường học, cho dù xây xong rồi cũng không có giáo viên.

Cứ thế mù chữ hết đời này đến đời khác.

Trước khi từ biệt, bọn nhỏ đối với Diệp Lão lưu luyến không rời, Diệp Lão nước mắt lưng tròng nhìn bọn nhỏ, cũng tràn đầy lưu luyến.

Đến khi ngồi trên tàu hỏa, Diệp Lão vẫn chưa hòa hoãn được tâm trạng nặng nề, nhẹ giọng thán: “Ở đất nước của chúng ta, còn có rất nhiều trẻ em không được đi học.”

Lâm Ngọc Trúc và Lưu Xuân Phương đều trầm mặc, có một loại cảm giác bất lực, khiến cho bọn họ không nói nổi lời an ủi nào.

Nhìn thấy nhiều rồi mới biết bản thân mình hạnh phúc biết bao.

Lâm Ngọc Trúc nhìn cỏ cây um tùm ngoài cửa sổ, núi rừng cây cối sum xuê, chìm vào suy nghĩ.

.....

Mà vào lúc này, vợ của bí thư chi bộ thôn quét tước phòng, phát hiện dưới chăn có đè một phong bì.

Cụ bà không biết chữ vội vàng chạy đến bên cạnh chồng mình, nói: “Ông nó ơi, đây hình như là của cô gái đến từ thành phố để lại.”

Bí thư chi bộ thôn nhìn phong bì, vẻ mặt nghi hoặc nhận lấy, mở phong bì ra, đập vào mắt chính là một xấp tiền, bí thư chi bộ thôn thần sắc ngưng trọng mở bức thư trong phong bì ra, vừa đọc vừa cười nói: “Bọn nhỏ có thể có bảng đen, bút chì, đồ dùng học tập rồi.

Bà nó ơi giờ tôi liền đi tìm hiệu trưởng đây.”

Vợ của bí thư chi bộ thôn kích động gật đầu, giọng run rẩy nói: “Ừ, đi đường cẩn thận, đừng kích động.”
Bình Luận (0)
Comment