Chương 909 - Chị Chu này, rất biết “giao” 1
Một đường bôn ba khi về đến nhà đã là buổi tối, Lâm Ngọc Trúc đến trước cửa thấy đang khóa, có thể thấy Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai vẫn chưa về.
Sau khi đến chính phòng, cất hành lý xong xuôi, Lâm Ngọc Trúc chuyên môn đi đến thư phòng lấy một hòn đá trên giá đến đặt ở trên bàn tròn trong nhà chính.
Vẻ mặt nặng nề nhìn hòn đá, vừa nghĩ chuyện, vừa lấy ra một gói vàng tỏa sáng lấp lánh tùy tiện rắc lên trên hòn đá.
Khi Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đi vào vừa vặn thấy được màn này.
Hai người vui vẻ tươi cười vây quanh, Vương Tiểu Mai ưỡn bụng từ từ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Cô đây là đang làm gì thế?”
Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc một tay chống cằm, một tay lúc có lúc không rắc kim tuyến lên trên hòn đá, thâm trầm một lúc, nói với Lý Hướng Vãn: “Hòn đá này định bụng đến lúc cô kết hôn thì tặng cho cô đấy. Nhìn ra ngụ ý trong đó không?”
Vương Tiểu Mai nghiêng đầu, nhìn kĩ cục đá, nói: “Là cục đá cũng biết phát sáng hả?”
Lâm Ngọc Trúc: ....
“Chị Tiểu Mai, tôi sắp không theo kịp tư duy hiện tại của cô rồi.” Lâm Ngọc Trúc cảm thán nói.
Vương Tiểu Mai bĩu môi, đừng tưởng rằng cô ta không nghe ra, đây tuyệt đối không phải khen cô ta.
Lý Hướng Vãn cười, nhìn chằm chằm vào kim tuyến trên hòn đá một lúc, cũng không chắc chắn lắm nói: “Kim ngọc lương duyên?”
Lâm Ngọc Trúc bày ra vẻ mặt đúng là trẻ nhỏ dễ dạy gật đầu một cái: “Vẫn là Lý đại mỹ nhân thông minh.”
Nói xong, lại một tay chống cằm, vẻ mặt chán nản nhìn cục đá.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn nhìn nhau một cái, tâm trạng hôm nay không đúng cho lắm.
Lý Hướng Vãn nhướng mày, chế nhạo nói: “Nếu như không nỡ như vậy, thì tôi không lấy là được, trông bộ dáng như tan nát cõi lòng của cô kìa.”
Vương Tiểu Mai ở một bên mím môi cười trộm, bình thường đụng vào hòn đá này một cái đều kêu than nửa ngày, xem ra là đau lòng thật rồi.
Lâm Ngọc Trúc liếc hai người này một cái, khinh bỉ hai người nói: “Tôi là người sẽ vì chút tiền tài mà đau lòng hay sao.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cùng mím môi cười, thầm hỏi: bộ không phải sao?
Thấy dáng vẻ của hai người, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu thở dài, nói: “Hứ, có lòng tặng đá cho các cô, các cô còn nghĩ tôi như vậy, đau lòng quá.”
Vương Tiểu Mai lập tức để ý tới từ “các”, cười hì hì hỏi: “Còn có phần của tôi nữa hả.”
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Vương Tiểu Mai, chậc một tiếng nói: “Hồi cô kết hôn, chính là có đồ tốt đều không dám mang ra ngoài.
Lúc đó không còn cách nào, nhưng về phía đứa nhỏ có thể bù lại một chút.
Tôi tranh thủ thu một hòn đá lớn, mở ra được một hòn ngọc to, cũng điêu khắc cho đứa nhỏ trong bụng cô một cái hồ lô.”
Sau khi chị hai Lâm sinh em bé, Lâm Ngọc Trúc liền tìm ông Dương điêu khắc một cái hồ lô, béo tròn trơn mượt, cầm trong tay chơi rất vui.
Từ đó Lâm Ngọc Trúc quyết định, đều tặng hồ lô cho những đứa nhỏ.
Lý Hướng Vãn nghe xong lời này, cười nói: “Thế đúng là chảy máu rồi, vẻ mặt ủ rũ này của cô là đã gặp phải chuyện gì vậy, lần này đi công tác không thuận lợi hả?”
Lâm Ngọc Trúc than thở một tiếng, nói: “Khá thuận lợi.”
Bộ dáng mặt ủ mày chau này, Lý Hướng Vãn không nhìn ra một chút thuận lợi nào cả.
Vương Tiểu Mai dùng ngón tay chọt chọt Lâm Ngọc Trúc, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói đi chứ.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người, đảo mắt, kể lại chuyện mà mấy ngày gần đây thấy được, nghe được, vẻ mặt của Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng trùng xuống.