Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910 - Chị Chu Này, Rất Biết “Giao” 2

Chương 910 - Chị Chu này, rất biết “giao” 2
Lâm Ngọc Trúc cảm khái nói: “Tuổi tác lớn rồi, có một số hoàn cảnh nhìn không nổi, trong lòng nhất thời không tiếp nhận kịp.

Lúc ở trên tàu hỏa liền nghĩ, ý nghĩa sống một đời của con người, dù giàu có một phương thì có ý nghĩa gì, sống không mang đến, chết không mang đi.

Tiền cái thứ đồ này ấy, vốn dĩ chính là đủ tiêu là được.”

Lý Hướng Vãn cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, nói: “Thì ra là đang ở đây chờ bọn tôi.

Xưa nay hay gài bẫy để lấy lòng người, Lâm Ngọc Trúc, hiện giờ cô đã bắt đầu gài bẫy bọn tôi rồi.”

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Sao có thể nói vậy được, tôi đây không phải là sợ mình làm việc thiện quá nhiều, thì nổi trội hơn các cô hay sao.

Đến lúc đó người ta lấy chúng ta ra so sánh, rất không tốt.

Cứ như mấy cô không có lòng tốt vậy á.”

Lý Hướng Vãn cạn lời cười, tràn đầy bất đắc dĩ.

Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, yếu ớt hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy có chút mơ mơ màng màng vậy.”

“Chị Tiểu Mai, mang thai ngốc ba năm, còn phải ngốc thêm nữa cơ.” Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc nói.

Lý Hướng Vãn nói với Vương Tiểu Mai: “Đây là cô ấy muốn làm việc thiện, muốn kéo chúng ta vào cùng.” Dứt lời quay đầu nói với Lâm Ngọc Trúc: “Chờ công ty của chúng ta lớn mạnh lên, sau này có thể chuyên môn thành lập quỹ hỗ trợ học tập, chuyên giúp đỡ cho sự nghiệp giáo dục cũng không phải là không thể.”

Bởi vì lời nói của Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn cũng suy nghĩ rất nhiều, đời người, có tiền rồi, làm chút việc có ý nghĩa cũng rất tốt.

Lâm Ngọc Trúc ngồi nghiêm chỉnh vỗ tay cho Lý Hướng Vãn, nói: “Người học kinh tế đúng là khác biệt, nói gì cũng đều rất có đạo lý.”

Lý Hướng Vãn: ....

Cứ thế, hạng mục trọng đại giúp đỡ cho sự nghiệp giáo dục của ba người liền quyết định qua loa như vậy.

Ngọc để điêu khắc hồ lô cho đứa nhỏ trong bụng Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc đã chuẩn bị rồi, tuy nhiên nói lấy ra liền lấy ra, thì có chút không hợp lý lắm.

Lâm Ngọc Trúc ngày thường rảnh rỗi đi thu mấy hòn đá, vừa chăm chỉ làm việc.

Mấy ngày ở trong thôn đó, Lâm Ngọc Trúc hình như nhận được sự khen ngợi của Diệp Lão, rất có ý dẫn dắt trên phương diện công việc.

Trong lúc họp khi mọi người thảo luận về danh tác có chút tranh luận, Diệp Lão còn chỉ đích danh cô trước mọi người, hỏi suy nghĩ của cô.

Lâm Ngọc Trúc lấy tầm nhìn của hậu thế kết hợp với tư tưởng của người cổ đại, nói ra suy nghĩ luôn mới mẻ hơn mấy phần.

Dần dần, các đồng nghiệp trong tòa soạn đều dần nhìn ra trong bụng của cô gái mới đến này có chút kiến thức.

Dưới sự dẫn dắt rõ ràng của Diệp Lão, sự nghiệp của Lâm Ngọc Trúc càng thêm thuận lợi hơn không ít, chị Chu lại có ý lôi kéo, thuận nước đẩy thuyền, Lâm Ngọc Trúc tiến vào tổ thẩm duyệt chính văn và chú thích.

Lưu Xuân Phương là người cùng đi mời Diệp Lão, trong lòng sinh ra chút khó chịu đối với sự xuân phong đắc ý của Lâm Ngọc Trúc, lại thấy Lâm Ngọc Trúc và chị Chu thân thiết với nhau, càng nổi lên ý xa cách, có lúc hai người gặp mặt nhau, Lưu Xuân Phương trực tiếp dời ánh mắt đi không để ý đến người ta.

Chị Chu lâu lâu nhìn thấy một lần, bĩu môi lắc đầu, kéo lấy Lâm Ngọc Trúc nói: “Nụ hoa được nuôi dưỡng bởi nhà ấm đúng là không chịu đựng nổi sóng gió.”

Lâm Ngọc Trúc cười, không nói thêm gì, cá và tay gấu không thể có được cả hai, không phải lúc nào cô cũng đều có được mọi bề thuận lợi.

Lưu Xuân Phương như vậy, Lâm Ngọc Trúc dứt khoát thân thiết với chị Chu hơn mấy phần, hai người ngày thường rảnh rỗi còn cùng nhau đi ăn cơm.

Thông qua chị Chu, Lâm Ngọc Trúc cũng quen biết không ít người trong ngành, có nhà thơ, nhà văn, đạo diễn, phía chị Chu nhân duyên rộng rãi, khiến cho Lâm Ngọc Trúc mắt sáng ngời.

Chị Chu này, rất biết “giao” (kết giao).
Bình Luận (0)
Comment