Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 911 - Chương 911 - Nói Thật, Còn Không Có Ai Tin 1

Chương 911 - Nói thật, còn không có ai tin 1
Sau khi Lâm Ngọc Trúc lại thu được không ít đá, trực tiếp vận chuyển đá đến nhà của bác Dương.

Bác Dương nhìn một đống đá trên chiếc xe ba bánh, chẹp miệng nói: “Nha đầu, chỗ này cháu tốn bao nhiêu tiền?”

Lâm Ngọc Trúc phồng má, nói: “Không nhiều lắm, tầm mấy trăm đồng ạ.”

Bác Dương hít sâu một hơi, nhìn từng cục đá một lượt, sau đó tận tình khuyên nhủ: “Nha đầu, cháu đừng trầm mê vào thứ đồ này.”

Này nếu mà chơi đến táng gia bại sản, ông ấy cũng không tiện qua lại với nhà thông gia.

Lâm Ngọc Trúc hào khí ngút trời nói: “Bác ơi, cháu biết rồi, cháu đây đều là làm nho nhỏ thôi ạ. Chút tiền này, một ngày liền kiếm lại được rồi.”

Bác Dương: ....

Lúc này mới nhớ ra con bé này là một tiểu tài thần, cũng không nói gì nữa, tiếp tục xem đá.

“Định làm cái gì?”

“Hồ lô, toàn bộ làm hết thành hồ lô, làm một đống hồ lô, có lớn có nhỏ, cháu cất để một loạt. Giữ để tặng dần.” Lâm Ngọc Trúc nói xong, vẻ mặt vui mừng, cô đúng là quá giàu có rồi.

Bác Dương mặt đầy sốt ruột nói: “Cháu không sợ bác khắc hồ lô khắc đến nôn luôn sao.”

“Thế thì khắc con cóc? Cóc lớn, cóc nhỏ, một đống cóc.” Lâm Ngọc Trúc cười hi hi ha ha nói.

Bác Dương thiếu chút nữa lại muốn đuổi người ra ngoài.

Đuổi không đi là vì Lâm Ngọc Trúc cũng không phải chuyên chuyển đá đến đây, mắt thấy Dương Liễu sắp sinh rồi, trước đó cô đã kiếm một hòn ngọc qua đây để bác Dương cũng khắc cho em bé một chiếc hồ lô.

Chờ bác Dương lấy một hộp gỗ tử đàn ra, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy chiếc hộp được điêu khắc rất tinh tế liền cười: “Ái chà, bác đến phiên nhà mình ngay cả hộp đều đã làm xong rồi.” Vừa nói vừa mở ra, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy liền lắc đầu: “Chậc chậc chậc, bác Dương điêu khắc hồ lô cho người ta, chỉ có thể nói là trắng ngần mập mạp, đẹp đẽ đáng yêu. Còn của nhà mình, liền rồng bay phượng múa, phú quý cát tường. Không phải bất công vừa đâu nha.”

Bác Dương lấy tẩu thuốc, hình như nhớ tới gì đó, lại thu về, mặt không đỏ tim không loạn mà nói: “Cháu ngoại nhà mình chắc chắn không giống rồi.”

“Dạ dạ, không giống không giống, được rồi, thuốc lá sợi để lại cho bác, cháu lấy hồ lô rồi đi đây.”

Bác Dương khoát tay, chỉ ước con bé này đi nhanh lên.

Bác gái Dương nghe thấy Lâm Ngọc Trúc muốn đi, vội vàng ra ngoài nói: “Sao đã đi rồi, bác đã làm cơm rồi, ở lại ăn cơm đã.”

“Bác ơi, thôi khỏi, ngày hôm nay cháu bận quá.” Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói.

Bác Dương lại lấy tẩu thuốc ra, chậm rãi nhét thuốc lá sợi, nói: “Kệ con bé đi.”

Bác gái Dương nghiêm mặt, liếc bác trai Dương một cái, nhiệt tình tiễn Lâm Ngọc Trúc ra ngoài, khi đến cửa liền nói: “Lần sau dù có nói gì cũng phải ở lại ăn bữa cơm nhé.”

“Vâng ạ.” Lâm Ngọc Trúc lanh lảnh nói đồng ý.

Lại hàn huyên thêm mấy câu với bác gái Dương.

Đã được hồ lô, Lâm Ngọc Trúc dứt khoát mang theo tới thẳng chỗ mẹ Lâm.

Vừa đến liền nhìn thấy mẹ Thẩm cũng ở đó.

Mẹ Thẩm thấy cô thì mặt vui vẻ vẫy tay, nói: “Đang bảo người đâu thì người liền tới.”

Lâm Ngọc Trúc nghe xong lời này, cười hì hì nói: “Thế cháu thành Tào Tháo sao ạ?”

Mẹ Thẩm và mẹ Lâm đều cười.

Mẹ Thẩm nắm lấy tay Lâm Ngọc Trúc, nói: “Dì với mẹ cháu đang bàn bạc hôn sự của cháu và Tiểu Quận. Là như vầy, chú út của Tiểu Quận cũng muốn đăng kí kết hôn, dù gì tuổi tác của đôi đó cũng không còn nhỏ nữa, bởi vì Tiểu Bắc và Tiểu Vãn, khắp viện ngày ngày đều hỏi chú út và Tiểu Quận của cháu bao giờ làm lễ cưới. Hỏi khiến dì đau cả đầu, dì nói sắp rồi, thế mà bọn họ còn không tin, cứ làm như dì cần sĩ diện mà khoe mẽ, lừa gạt bọn họ vậy. Nên dứt khoát, chúng ta cũng đem chuyện chuẩn bị hôn lễ làm thành hội nghị luôn.”

Trước khi Lâm Ngọc Trúc tới, mẹ Thẩm đã nói qua một lượt với mẹ Lâm rồi, bởi vì Lâm Ngọc Trúc đột nhiên đến, cho nên nói lại lần nữa.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, hỏi: “Là muốn cháu và Tiểu Tô cùng tổ chức ạ?”

Mẹ Lâm cũng rất quan tâm tới vấn đề này, nếu như thật sự như vậy, kì thực bà ấy không đồng ý, cả đời của con gái chỉ có một lần, vốn nên là nhân vật chính của hôn lễ.
Bình Luận (0)
Comment