Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 912 - Chương 912 - Nói Thật, Còn Không Có Ai Tin 2

Chương 912 - Nói thật, còn không có ai tin 2
Mẹ Thẩm cười, lắc đầu, ôn hòa nói: “Không phải như thế, sao dì nỡ để hôn lễ của cháu và Tiểu Quận còn có người khác chứ. Chỉ là muốn tổ chức cho chú út trước, sau đó mới đến cháu và Tiểu Quận, phòng tân hôn của chú út ở chỗ ông nội, còn phòng tân hôn của các cháu ở chỗ các cháu. Chờ vợ chồng son hai đứa trải qua quãng thời gian hai người rồi, lại chuyển qua, mọi người sống cùng nhau, như thế nào?”

Lâm Ngọc Trúc nghe xong nhìn về phía mẹ già nhà mình, trên mặt ra vẻ thẹn thùng, nhà gái vào lúc này nên dè dặt có đúng không.

Dáng vẻ này suýt nữa chọc mù mắt mẹ Lâm, mẹ Lâm vừa nghe là có ý như vậy, liên tục cười nói: “Được mà, ai trước ai sau đều được, nhà chúng tôi không để ý điều này. Chú út của thằng bé năm nay cũng không nhỏ rồi nhỉ?”

Mẹ Thẩm gật đầu, bất đắc dĩ nói: “So với Tiểu Quận còn lớn hơn năm tuổi, còn không kết hôn, tôi đều sợ chú ấy cả đời này ở vậy mãi. Không sợ nhà thông gia chê cười, lần này dẫn về một cô gái, tôi hận không thể ngày thứ hai liền tổ chức hôn lễ cho hai người họ luôn. Tiếp theo chính là Tiểu Trúc và Tiểu Quận của nhà chúng ta. Tính ra thì nói kết hôn đã nói sắp hai năm rồi, giờ càng đến gần trong lòng càng không đợi được. Tôi nghĩ nên nhanh chóng chuẩn bị trước, chờ Tiểu Quận tốt nghiệp xong, chúng ta liền lo việc đám cưới luôn.”

Thấy mẹ Thẩm thật sự sốt ruột, mẹ Lâm cũng không làm bộ làm tịch nữa, thực ra trong lòng bà ấy cũng vẫn chưa ổn là bao.

Hai người ăn nhịp với nhau, hôn sự liền quyết định xong xuôi.

Đều không cần đàn ông trong nhà tham gia.

Hai năm nay, Lâm Ngọc Trúc chỉ thấy qua cha Thẩm mấy lần, đều là về nhà nghỉ ngơi hai ngày liền đi.

Ấn tượng đối với người cha chồng tương lai này chính là một người rất ôn hòa, cách biệt cực lớn với ông cụ Thẩm và chút út Thẩm.

Sau khi chuyện đã bàn bạc xong, mẹ Thẩm vui vẻ trở về, Lâm Ngọc Trúc tiễn người ra ngoài, chờ người đi xa rồi mới trở lại.

Mẹ Lâm vẻ mặt vui mừng nhìn con gái, nói: “Chuyện của con cũng coi như quyết định xong rồi. Chờ con và Tiểu Vãn đều kết hôn, chỉ còn Tiểu Tài và Lai Đệ thôi.”

Lâm Ngọc Trúc nghe xong lời này, lắc đầu cười khổ một cái.

Mã Đức Tài hai năm nay từng tiếp xúc với mấy cô gái, chủ động quá thì anh ta nói tùy tiện, không chủ động thì nói không thú vị, khá được thì lại nói tính cách không hợp, à, còn có một kiểu nịnh hót, anh ta nói toàn là nhằm vào tiền của anh ta mà tới.

Dù sao chính là, không ai có thể xứng với anh ta.

Lai Đệ hình như là do nguyên nhân từ gia đình, vẫn luôn có chút tâm lý chống đối với việc thành gia lập thất, dứt khoát tuổi còn nhỏ, còn có thể kéo dài hai năm, nhưng từ lời nói mà ngày thường nói ra, xem ra có thể khiến cho đứa nhỏ này mở lòng là rất khó.

Mẹ nuôi cũng là mẹ, mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc vừa đi về phía bách hóa nhỏ, vừa rì rầm nói với Lâm Ngọc Trúc: “Con nói xem Tiểu Mã rốt cuộc thích kiểu người như nào vậy? Hàng xóm láng giềng không ít lần tới nghe ngóng với mẹ, có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho nó. Trước đây gặp qua mấy người, đều không đồng ý, con nói xem đứa nhỏ này sao tầm mắt lại cao như thế. Còn kéo dài nữa, chẳng phải cũng giống như chú út của nhà họ Thẩm, ba mươi mấy tuổi rồi còn không tìm được một người à.”

Trong lúc trò chuyện hai mẹ con liền tiến vào cửa hàng, Dương Liễu cười với Lâm Ngọc Trúc, muốn đứng dậy, Lâm Ngọc Trúc vội vàng bảo cô ấy ngồi xuống, nói: “Người trong nhà mình thì đừng có màu mè vậy nữa.”

Rồi quay đầu nói với mẹ Lâm: “Tầm mắt của em Tiểu Tài thực ra cũng tạm, mẹ cứ chọn theo kiểu con đây là được rồi.”

Mẹ Lâm: ....

Dương Liễu trực tiếp bật cười, bụng rung rung: “Chị ba, chị đây là nói đùa phải không, Đức Tài nhìn thấy chị giống như chuột nhìn thấy mèo vậy á.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán: Nói thật, còn không có ai tin.
Bình Luận (0)
Comment