Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 913 - Chương 913 - Lời Hôm Nay Của Tôi, Mỗi Một Câu Đều Là Nghiêm Túc 1

Chương 913 - Lời hôm nay của tôi, mỗi một câu đều là nghiêm túc 1
Mẹ Lâm và Dương Liễu chỉ coi lời của Lâm Ngọc Trúc như cô đang nói đùa, đều không để trong lòng.

Vì để giữ chút mặt mũi cho em trai Tiểu Tài nên không nhắc lại chuyện cũ nữa.

Mẹ Lâm suy nghĩ nửa ngày, hỏi hai người: “Hay là để Đức Tài đến với Lai Đệ?”

Dương Liễu chớp chớp mắt, tính cách của hai người này hoàn toàn trái ngược, không được đâu.

Lâm Ngọc Trúc trực tiếp lắc đầu: “Không ổn lắm đâu, em gái Lai Đệ không giữ nổi nó.”

Mẹ Lâm gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Lâm Ngọc Trúc thấy mẹ Lâm lại bắt đầu nhọc lòng, bèn lắc đầu cười, hội người già đúng là không chịu nhàn rỗi.

Rồi cười hì hì nói với Dương Liễu: “Cái này cho em, là quà tặng cho em bé trong bụng em. Hộp chính là bác Dương đặc biệt chọn đấy.”

Dương Liễu sờ chiếc hộp gỗ tử đàn tinh xảo, trong mắt một mảnh ấm áp, giọng hơi run run nói: “Hồi nhỏ em đòi ông ấy lấy chiếc hộp này cho em, đòi một trận, quý trọng lắm, không muốn...”

“Có thể thấy, em bé trong bụng em càng quan trọng.” Lâm Ngọc Trúc nói đùa.

Mẹ Lâm tiến lên cho Lâm Ngọc Trúc một cái tát, quở trách nói: “Có kiểu trêu ghẹo trưởng bối như vậy hả.”

Dương Liễu che miệng cười.

“Con với bác Dương chính là bạn vong niên đó~”

Mẹ Lâm trực tiếp tức đến bật cười, con gái út của bà thật là càng ngày càng không nghiêm túc.

Lâm Ngọc Trúc không ngờ mẹ Thẩm hành động lại nhanh như vậy, chưa tới hai ngày đã quyết định xong chuyện hôn sự của chú út Thẩm và Thủy Vân Tô rồi.

Ngày cưới chính là sau Lý Hướng Vãn một tuần.

Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu suy nghĩ xem chuẩn bị quà tân hôn như thế nào cho Tô mỹ nhân.

Vừa nghĩ vừa hỏi Thẩm Bác Quận đang ngồi đọc sách ở bên cạnh: “Dì với mẹ của Lý Hướng Bắc có xích mích gì không? Sao cứ cảm thấy hai người không hòa hợp cho lắm vậy.”

Thẩm Bác Quận bị hỏi vậy thì ngẩn ra, vừa nghĩ vừa nói: “Hình như không có, quan hệ giữa hai nhà bọn anh vẫn luôn rất tốt.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lầm bầm nói: “Lúc trước là vòng tay, sau lại là nhà, giờ ngay cả hôn sự cũng muốn giành tổ chức với nhau.”

Thẩm Bác Quận cười, nói: “Cùng trong một viện khó tránh khỏi có tâm lý hơn thua, đúng rồi, sau khi hôn sự của Lý Hướng Bắc quyết định xong, vấn đề mẹ anh gặp phải nhiều nhất toàn là anh với chú út khi nào thì cưới. Có thể là bị hỏi đến phiền.”

Lâm Ngọc Trúc cười, được thôi, không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí[1].

[1]Thành ngữ ý chỉ con người phải có tự tin, có chí khí, khí phách kiên cường.

Sau khi Lâm Ngọc Trúc vắt hết óc suy nghĩ, cảm thấy có thể xứng với phẩm vị của Tô mỹ nhân cũng chỉ có tranh chữ thôi.

Nói ra thì cha mẹ của Lý Hướng Vãn bên này, từ sau khi cô ta xuống nông thôn, một bức thư cũng không gửi cho, cô ta không chủ động liên lạc, bên đó cũng coi như không có đứa con gái này.

Làm thanh niên trí thức bốn năm, nhà họ Lý bên đó dường như hoàn toàn quên đi đứa con gái này.

Mẹ Lâm đôi lúc nghĩ tới đều cảm thấy tức giận, làm gì có cha mẹ nào tàn nhẫn như vậy chứ, vừa giúp con nuôi chuẩn bị chăn cưới, đệm cưới, vừa lầu bầu trách nhà họ Lý.

Có lẽ do ngày cưới cận kề, tâm hồn của Lý Hướng Vãn có một chút yếu đuối, có lần Lâm Ngọc Trúc nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Lý Hướng Vãn ngồi dưới bệ cửa sổ, ngước nhìn mặt trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng vô thần.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ tới bên cạnh cô ta, chuyển một chiếc ghế tròn tới ngồi xuống, không nói lời nào, chỉ im lặng ở bên cạnh.

Hai người ngắm trăng một lúc, Lý Hướng Vãn tựa đầu lên vai Lâm Ngọc Trúc, có chút thương cảm nói: “Sao trước giờ cô không hỏi chuyện trong nhà của tôi.”

Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một hồi, nói: “Muốn nói, cô tự nhiên sẽ nói. Không muốn nói, chắc hẳn là rất khó chịu, hà tất gì phải chạm vào miệng vết thương của cô, để thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân.”

Lý Hướng Vãn khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bọn họ ước gì không có tôi. Tôi chẳng qua chỉ là mầm tai họa có được sau một lần say rượu, nhận về nuôi chẳng qua là vì để bảo toàn sinh mệnh mà thôi, ngay cả đi học cũng là vì không để người ta nhìn ra được sự khác biệt, cũng xem như bọn họ cẩn trọng. Người ngoài nhìn không ra cái gì, lén bớt xén thức ăn, ước gì tôi đói chết.” Nói đến đây, ngữ điệu của Lý Hướng Vãn dần nổi giận, cuối cùng thở một hơi thật dài.
Bình Luận (0)
Comment