Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 918 - Chương 918 - Sắc Đẹp Hại Người Mà 2

Chương 918 - Sắc đẹp hại người mà 2
Lâm Ngọc Trúc che ngực, kiểu vui mừng sau khi tránh được hố, sau đó cười hì hì nói: “Cũng may là tôi không vội vã thành thân, còn có thể nhận thêm quà từ hai cậu. Ha ha~”

Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc cũng cùng nhau tới, Du Thư Hoa nhìn đôi vợ chồng son, nói: “Trước kia đều là bộ ba các cậu đi với nhau, bây giờ cũng tách ra rồi hả.”

Lâm Ngọc Trúc che ngực, vẻ mặt đau khổ, ấm ức nói: “Còn không phải vậy sao.”

Dứt lời, chú rể và cô dâu cũng đi ra, Du Thư Hoa và Phan Phượng Quyên ngoái đầu ra ngắm, sau đó hai người nói với vẻ mặt vô cùng tán thưởng: “Tướng mạo này, chẳng trách Tiểu Tô dù có mượn men rượu cũng phải lấy bằng được, quả là không tệ.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn chú út nhà họ Thẩm, gật đầu một cái, gen của người nhà họ Thẩm quả thật là không tệ.

Đang nói đùa thì chợt nghe bên tai truyền tới một giọng nói trong vắt, mềm mại: “Chào cô.”

Lâm Ngọc Trúc phát giác ra là hình như đang nói với cô, quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú, khá là hào hoa phong nhã đang nhìn cô.

Lâm Ngọc Trúc nhìn đối phương với vẻ nghi ngờ, nhạt nhẽo nói: “Chào anh.”

Mặt người đàn ông nhuốm lên sắc đỏ, có hơi chần chừ nói: “Có thể làm quen với cô không?”

Lâm Ngọc Trúc: ???

Chớp mắt một cái, nói: “Không được hay cho lắm...”

Dường như anh chàng hào hoa phong nhã kia không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy, cũng sững sờ.

Vẻ mặt Du Thư Hoa và Phan Phượng Quyên như đang xem trò vui, bộ dáng cười nhạo vô cùng đê tiện.

Chỉ thấy dường như người đàn ông đang tổ chức lại ngôn từ, mới vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt đã dừng ở sau lưng Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc vốn định liếc nhìn về đằng sau, còn chưa quay lại thì đã cảm giác trên đỉnh đầu trầm xuống, cảm xúc ấm ám dần dần truyền tới từ trên đỉnh đầu, giọng nói dịu dàng của Thẩm Bác Quận vang lên bên tai: “Ăn xong chưa, mẹ muốn dẫn em đi làm quen với thân thích trong nhà một lúc.”

Anh chàng kia nghe được những lời này thì thần sắc cứng đờ, sau đó thức thời rời đi, bước chân có hơi lảo đảo.

Du Thư Hoa uống trà, lắc đầu xúc động: “Sắc đẹp hại người mà.”

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói với mọi người: “Tôi phải đi qua làm người nhà trai rồi, hẹn gặp lại mọi người~”

Đợi hai người đi xa một đoạn rồi, Lâm Ngọc Trúc nhìn sắc mặt đồng chí lão Thẩm, mặc dù được bảo trì rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra mấy phần ghen tức, Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Thẩm Bác Quận cười đùa một hồi.

Thẩm Bác Quận cũng cười ra tiếng theo, vừa tức vừa bất đắc dĩ nói: “Chỉ có một lúc như vậy.” Mà đã bị lang sói nhìn chằm chằm rồi.

Mí mắt Lâm Ngọc Trúc cong cong, từ luyến nói: “Ai bảo em có vẻ ngoài chim sa cá lặn, hoa gặp hoa nở, nghiêng nước nghiêng thành chứ.”

Thẩm Bác Quận thấy cô nhóc này không đứng đắn như vậy thì gằn lên: “Lâm Ngọc Trúc.”

“Hả?”

“Năm nay anh gần ba mươi tuổi rồi.” Thẩm Bác Quận trầm giọng nói.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, nói: “Em biết mà.”

Thẩm Bác Quận dừng bước chân lại, thấp giọng nói: “Em phải chịu trách nhiệm tới cùng, nếu không thì rất không có đạo đức.”

Câu nói phía sau tràn ngập mùi vị mê hoặc.

Mê hoặc tâm hồn người ta.

Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lấp lánh nhìn Thẩm Bác Quận, nói: “Anh, đời này ưu điểm lớn nhất của em chính là nói đạo lý.”

Thẩm Bác Quận hé miệng cười một tiếng, trong mắt tràn ngập tình ý.”

Hai người vừa đi, Lâm Ngọc Trúc vừa nhỏ giọng nói: “Anh, anh phải có lòng tin vào chính mình chứ, trần đời này người có thể lọt vào mắt em, vào tim em, chỉ có một người thôi. Những người khác, không vào được.”

“Đã nói rồi đấy nhé, không được để người khác có cơ hội tiến vào mắt, vào tim em đâu đấy.”

“Được thôi, nhưng anh cũng phải bảo đảm.”

“Được, anh bảo đảm, cả cuộc đời này, chỉ có một người duy nhất có thể tiến vào mắt, vào tim, vào hồn của anh.”
Bình Luận (0)
Comment