Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 920 - Chương 920 - Đây Đã Là Chuyện Bao Lâu Rồi 2

Chương 920 - Đây đã là chuyện bao lâu rồi 2
Bác Dương hừ lạnh nói: “Bây giờ con gái tôi còn đang phải chịu tội kia kìa, thế mà bà vẫn còn vui vẻ cười đùa được à.”

Lâm Ngọc Trúc chu miệng ra với bác gái Dương, bác gái Dương liếc bác Dương một cái, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Ngọc Trúc: “Đừng có so đo với ông ấy, càng già càng hồ đồ.”

“Cũng là vì thương cho Tiểu Liễu mà.” Lâm Ngọc Trúc ôn hòa nói.

Bác gái Dương gật đầu một cái, thật ra thì trong lòng cũng rất căng thẳng.

Chờ khi bác bác Dương và bác gái Dương tới bệnh viện, bên trong cũng vẫn chưa truyền ra tin tức gì, mọi người cùng đợi tới buổi chiều, nhóc con giằng co ở trong bụng mẹ ruột hơn nửa ngày mới chịu ra.

Bác sĩ bế đứa bé ra, nói: “Mẹ con đều bình an cả.”

Bác Dương cười không ngậm được miệng, tiến lên bế cháu ngoại vào trong lòng.

Cha Lâm và mẹ Lâm: ...

Nhìn cháu trai bằng đôi mắt mong chờ, không được bế.

Lâm Ngọc Trúc che miệng cười một tiếng, nói với hai ông bà: “Chờ về nhà sẽ được bế đủ.”

Đời kế tiếp của nhà họ Lâm đã có cháu trai, đời này cha Lâm và mẹ Lâm cũng coi như không còn gì tiếc nuối rồi.

Trong nhà có thêm một thằng nhóc, lập tức loạn cào cào lên,

Vào ngày thứ tư sau khi nhóc con ra đời, lúc chị hai Lâm xách một đống bánh ngọt, trái cây tới cửa thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bước chân nhanh hơn, trợn to mắt nói: “Tiểu Liễu sinh rồi à?”

Mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc bốn mắt nhìn nhau, hỏi nhau: Chưa nói hả?

Chị hai Lâm: ...

Cô ấy ở thủ đô, ngay cả em dâu sinh con mà cũng không ai thông báo một tiếng!

Quá đáng, thật là quá đáng.

Đứa trẻ được sinh ra, Lâm Ngọc Trúc cũng không vội vàng chuyển về, mà tiếp tục ở lại nhà em trai, phụ giúp mẹ Lâm một tay, chăm sóc một lớn một nhỏ.

Tranh thủ vỗ béo cho hai mẹ con thành vừa trắng vừa mập.

Chờ sau khi hết ở cữ, tất cả cũng đều thuận lợi thì Lâm Ngọc Trúc mới trở về nhà mình ở.

Bây giờ bụng Vương Tiểu Mai cũng lại mỗi ngày mỗi khác.

Mẹ Lý và Vương Tiểu Mai sống chung rất tốt, hai mẹ con rất thân thiết, thấy tâm trạng Vương Tiểu Mai tốt, Lâm Ngọc Trúc cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Bởi vì Lâm Ngọc Trúc nhiều việc nên trong việc chuẩn bị hôn sự thì Thẩm Bác Quận lại để tâm hơn đôi chút.

Ngay cả giấy đỏ để cắt chữ hỷ mà anh cũng phải kiểm tra thử, xem chất lượng, nhìn màu sắc, cái gì cũng muốn cố gắng để hoàn mỹ nhất.

Lâm Ngọc Trúc thì lại không lo lắng, nhàn rỗi thưởng thức dáng vẻ nghiêm túc này của anh Thẩm.

Nhìn một hồi, nhớ tới bụng Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Cũng không biết là nhóc con trong bụng Tiểu Mai ra đời trước, hay là sau khi chúng ta thành hôn xong mới ra đời nhỉ?”

Thẩm Bác Quận lại đi kiểm tra cẩn thận đèn lồng màu đỏ, nói: “Nếu như không nghịch ngợm thì có thể là sau khi thành thân, còn nghịch ngợm thì có thể chạy tới trước chúng ta.”

“Đây là đạo lý gì vậy chứ.”

“Các cụ đã nói rồi, nghịch ngợm không ở yên được.” Thẩm Bác Quận nói với vẻ rất đường hoàng.

Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Lý Bà Tử vội vội vàng vàng chạy tới, thở hổn hển nói: “Em gái Tiểu Lâm, mau, mau, Tiểu Mai sắp sinh rồi.”

Lâm Ngọc Trúc lập tức đờ người, hô: “Mau đưa tới bệnh viện đi, sao lại còn cố ý chạy ra đằng sau để thông báo cho chúng em nữa chứ, vợ anh quan trọng hay là thông báo cho chúng em quan trọng?”

Lý Bàn Tử lau mồ hôi trên đầu nói: “Tiểu Mai cứ nhất định bắt em và Hướng Vãn phải ở cùng, anh không lay chuyển được em ấy.”

Lâm Ngọc Trúc: ...

Phục luôn rồi.

Quay đầu nhìn về phía Thẩm Bác Quận, Thẩm Bác Quận gật đầu một cái, nói: “Anh sẽ lập tức đi thông báo cho Lý Hướng Vãn.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, rồi chạy vào hẻm nhà họ Lý ở trước mặt cùng với Lý Bàn Tử, vừa vào sân đã nhìn thấy Vương Tiểu Mai ngồi trên ghế, nhìn cô với vẻ mặt hốt hoảng.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng chạy tới, hỏi: “Có máu báo sinh rồi hả?”

Vương Tiểu Mai lắc lắc đầu, nói: “Không, hình như là vỡ nước ối rồi.”

Lâm Ngọc Trúc trợn to hai mắt, xoay người nói với Lý Bàn Tử: “Mau, lái xe ba bánh ra ngoài đi, để cho Tiểu Mai nằm thẳng lên trên.”

Lý Bàn Tử gật đầu liên tục, thành thạo lái xe ba bánh ra ngoài.

Mẹ Lý lấy chăn đệm trải lên xe, Lý Bàn Tử bế Vương Tiểu Mai, đặt lên xe ba bánh.

Toàn bộ quá trình Vương Tiểu Mai đều sống chết lôi kéo Lâm Ngọc Trúc không thả, Lâm Ngọc Trúc vừa nắm tay cô ta vừa nói: “Yên tâm, đừng sợ, tôi ở đây.”

Lúc này mấy người cũng không đoái hoài gì tới cha Lý, mẹ Lý nữa, lái xe ba bánh tới bệnh viện trước.

Lâm Ngọc Trúc vẫn luôn túc trực ở bên cạnh Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai vừa nhịn đau, vừa run giọng nói: “Trúc Tử, trên đời này tôi chỉ tin tưởng cô và Hướng Vãn thôi, nếu như tôi có bất trắc gì, nhất định các cô phải thay tôi chăm sóc đứa trẻ. Tất cả gia sản của tôi, nhất định phải để lại cho nó, không được để người ngoài chiếm lợi.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên trợn mắt lên, sẵng giọng: “Cô không sợ tôi ăn chặn tiền của cô hả?”

“Cô sẽ không làm vậy đâu.” Vương Tiểu Mai nói với vẻ mặt rất kiên định, mắt nhìn thằng Lâm Ngọc Trúc, nói: “Trúc Tử, đồng ý với tôi đi.”

Mắt Lâm Ngọc Trúc nóng lên, gật gật đầu.

Vương Tiểu Mai nắm thật chặt tay Lâm Ngọc Trúc, nói: “Tôi đã giấu tất cả số tiền gửi ngân hàng những năm nay ở trong một cái bình, chôn dưới tàng cây lựu nhà các cô rồi.”

Lâm Ngọc Trúc: ...

Mặc dù bầu không khí không hợp cho lắm, nhưng cô vẫn muốn hỏi, đây đã là chuyện bao lâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment