Chương 921 - Đây lại là một con đường 1
Lý Bàn Tử ở phía trước hồng hộc đạp xe đạp, Lâm Ngọc Trúc ở phía sau nhẹ giọng an ủi Vương Tiểu Mai, cứ thế đưa người vào bệnh viện.
Biết đã vỡ ối, trực tiếp đẩy vào phòng sinh.
Khi Lý Hướng Vãn tới, Vương Tiểu Mai đã bắt đầu sắp sinh rồi.
Thẩm Bác Quận theo sau dẫn cha Lý và mẹ Lý tới, đồ mà mẹ Lý chuẩn bị đều rất đầy đủ, lại còn đặc biệt nấu một nồi cháo kê mang qua, sợ con dâu sinh con xong không có sức lực.
Lại là một đợt khó khăn chờ đợi, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn ngồi ở bên ngoài, đợi đến phát hoảng.
Lý Bàn Tử ở trước của phòng sinh sốt ruột đi tới đi lui.
Sau khi hai mẹ con được đẩy ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Tiểu Mai, thấy Vương Tiểu Mai hữu lực vô khí nói với các cô: “Không sinh lần nào nữa đâu. Đau chết tôi rồi.”
Lâm Ngọc Trúc mím môi cười: “Ừ, không sinh nữa, hiện giờ cũng không cho phép có hai con mà.”
“Cái này tốt.” Vương Tiểu Mai vẻ mặt vui mừng nói.
Lý Hướng Vãn thấy cô ta còn có thể nói đùa, liền biết không có gì đáng ngại nữa.
Còn Lý Bàn Tử nhìn thoáng qua đứa bé mà mẹ Lý đón vào lòng, thật thà nở nụ cười, sau đó chạy đến bên cạnh Vương Tiểu Mai, gắt gao nắm lấy tay Vương Tiểu Mai nói: “Vợ ơi, vất vả rồi.”
Vương Tiểu Mai hừ một tiếng: “Đàn ông các anh quá được hời rồi.”
Lý Bàn Tử ngây ngô cười, gật đầu nói: “Đúng, bọn anh quá được hời rồi.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Chờ về đến phòng bệnh, toàn bộ sắp xếp thỏa đáng xong, lúc này Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn mới nhìn thấy dáng vẻ của em bé, nhăn nheo cũng chả nhìn ra giống ai.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào em bé cả nửa ngày, nói có sách mách có chứng mà nói: “Ừm, giống Tiểu Mai, không phải nói con trai giống mẹ hay sao.”
Mẹ Lý nghe mà vui vẻ, nhìn kĩ cháu trai, cười nói: “Ừ, giống Tiểu Mai.”
Lý Bàn Tử ở bên cạnh ngây ngốc cười rồi nói: “Giống Tiểu Mai thì tốt, xinh đẹp.”
Bộ dáng khờ khạo này thành công lấy lòng Vương Tiểu Mai.
Cha mẹ Lý cũng là có con thì vạn sự đủ đầy, đồ ăn đồ uống ngon đều làm cho con dâu, mẹ Lâm sau khi biết Vương Tiểu Mai đã sinh, rảnh rỗi liền hay làm ít canh bảo Lâm Ngọc Trúc mang đến.
Khiến cho mẹ Lý có chút ngại, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Thím, chị Tiểu Mai là con gái nuôi của mẹ cháu, bà ấy là mẹ nuôi nấu chút canh đều là đau lòng cho con gái của mình, thím đừng quá mang gánh nặng tâm lý. Thím xem chị Tiểu Mai của cháu kìa, lúc uống chưa từng thấy ngại bao giờ.”
Lời này làm cho mẹ Lý vui vẻ, cười hì hì nói: “Vất vả bà thông gia rồi.”
Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười, chị Tiểu Mai bên này cơ bản cũng chẳng có gì cần cô phải bận tâm nữa, Lâm Ngọc Trúc liền đặt càng nhiều tâm tư lên trên hôn lễ và công việc.
Vốn dĩ cô đã xuống tay chuẩn bị áo cưới rồi, nhưng bên phía Lý Hướng Vãn cũng bận, hơi ngại bóc lột cô ta, bèn lén tìm một cái máy may, nhưng cứ cảm thấy tay nghề không tốt lắm.
Đến khi Lão Thẩm ôm một bộ sườn xám mới tinh màu đỏ tươi trở về, Lâm Ngọc Trúc tò mò mở ra nhìn một cái, tịnh đế hoa thạch lựu lập tức đập vào mắt, thêu rất sống động, sặc sỡ lóa mắt.
Lâm Ngọc Trúc mặt đầy kinh ngạc, đầu ngón tay khẽ vân vê hoa thạch lựu, cùng Thẩm Bác Quận nhìn nhau một cái, hai người cùng cười, tràn đầy tình tứ.
Hoa thạch lựu thêu tay luôn nở, tịnh đế song sinh chỉ một lòng.
Ngày cưới gần kề, Lâm Ngọc Trúc phát hiện Thẩm Bác Quận càng thêm tươi cười nhiều hơn, không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh.
Trong con ngõ nhỏ hẻo lánh, cô cải trang giả dạng, anh thực thi nhiệm vụ, nói năng thận trọng, lạnh như băng sương, bộ dáng cực ngầu.
Bây giờ nào có nhìn ra nửa phần dáng vẻ cấm dục như lúc trước.