Chương 922 - Đây lại là một con đường 2
Lâm Ngọc Trúc hai tay chống cằm không nhìn áo cưới nữa, mà là nhìn chằm chằm Thẩm Bác Quận đang ở đó cười.
Thẩm Bác Quận bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc yêu kiều mềm mại hỏi: “Anh, ấn tượng đầu tiên của anh đối với em như thế nào vậy?”
Thẩm Bác Quận không khỏi cười vang.
“Một người ăn hết một đĩa thịt kho tàu....”
Lâm Ngọc Trúc mặt đầy vạch đen, ôm lấy áo cưới “hừ” một tiếng, về phòng đóng cửa lại.
Thẩm Bác Quận nhịn cười, thầm nói: xem ra không nên nói thật.
Chỉ là, thật sự ấn tượng rất khắc sâu.
Đến khi cửa lại được mở ra, Lâm Ngọc Trúc đã mặc bộ áo cưới tinh xảo màu đỏ tươi chậm rãi bước ra, xoay một vòng cho Thẩm Bác Quận xem, mắt sáng lấp lánh như ánh sao hỏi: “Đẹp không?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Bác Quận say mê nhìn cô gái trước mặt: “Đẹp lắm.”
Hai người ôm nhau đứng bên cạnh gốc lựu đã nở hoa, lại có chút tương đắc ích chương[1].
[1]thành ngữ ý chỉ cùng bổ sung cho nhau và càng làm hiện thêm điểm mạnh của nhau.
Sinh lễ mà nhà họ Thẩm đưa trừ ba chuyển một hưởng ra còn có TV và tủ lạnh, toàn bộ đều đưa đến nhà của mẹ Lâm
Lâm Ngọc Trúc là xuất giá từ chỗ mẹ Lâm.
Mẹ Thẩm lấy ra một phong bao lì xì dày cộp, tươi cười đưa cho mẹ Lâm, nói: “Đây là tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng tám hào tám, là sính lễ nhà chúng tôi cho Tiểu Trúc.”
Mẹ Lâm thấy một xấp tiền dày như vậy, có chút do dự: “Đây có phải nhiều quá rồi không?”
Mẹ Thẩm cười nói: “Tiền này để ở chỗ tôi và Lão Thẩm cũng chả có mấy tác dụng, hai người làm việc cả một đời, trừ ăn mặc ra, liền không có chỗ nào cần tiêu tiền nữa. Bèn dứt khoát đưa cho tiểu bối nhiều hơn chút, chúng tôi chỉ cầu sự vui vẻ, hơn nữa, Tiểu Trúc trước sau bày trí thêm đồ gia dụng và tranh chữ cho phòng tân hôn của tụi nó, tiêu tốn không ít tiền. Tiền này dù thế nào trưởng bối chúng tôi cũng phải bù lại.”
Mẹ Lâm nghe xong lời này, gật đầu cười, ở trước mặt mẹ Thẩm đưa bao lì xì cho Lâm Ngọc Trúc, nói: “Đây là tâm ý của mẹ chồng con, con nhận đi, trở về, mẹ cũng lấy tiền hồi môn mà mẹ và cha con chuẩn bị đưa cho con.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nhận lấy tiền, cười ngây ngô.
Mẹ Thẩm và mẹ Lâm đều cười.
Hiếm khi thấy con bé này ngốc như vậy một lần.
Lâm Ngọc Trúc chỉ là không biết, bây giờ nên gọi dì hay là gọi mẹ mới tốt, bạn nói xem, lấy của người ta nhiều tiền như vậy, gọi không đúng thì không tốt biết bao.
Từ sau khi mẹ Thẩm đưa sính lễ và quà cưới tới, Lâm Ngọc Trúc bên này liền mở ra con đường nhận quà.
Trong khoảng thời gian làm việc này, cô bỏ ra không ít tiền, lúc này cũng thu lại được toàn bộ rồi.
Chị Chu là người rất hào phóng, biết cô thích một số đồ vật nhỏ, liền tặng cô tiền Ngũ Đế dùng chỉ đỏ để bện.
Khi Lâm Ngọc Trúc mở hộp ra xem, chị Chu hào phóng nói: “Đồ này theo lý mà nói là quà để tặng cho người ta khi chuyển nhà, nhưng chị nghĩ nửa ngày cũng không biết tặng em cái gì, thấy em thích mấy đồ vật nhỏ, liền lười nghĩ, dứt khoát tặng em cái này luôn. Không được chê bai đâu nha.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn đồng tiền trên đó, cười hì hì nói: “Đồ tốt như vậy sao em lại chê bai chứ.”
Chị Chu sảng khoái cười, kéo lấy Lâm Ngọc Trúc nói cười một phen.
Biết Lâm Ngọc Trúc sắp kết hôn, Diệp Lão tặng cho cô một bức thư pháp, cô mang vẻ mặt trịnh trọng nhận lấy.
Cô cho Tô mỹ nhân một bức hoa lan, Tô mỹ nhận tặng lại cô một bức tranh trúc, Lâm Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ nhịn đau đớn bỏ đi thứ yêu thích của cô ấy, bèn nhanh tay nhanh mắt cất đi, sợ Tô mỹ nhân hối hận.
Vương Tiểu Mai cầu xin ông Dương thu hai bình hoa để tặng cho Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc ngắm bình hoa, Vương Tiểu Mai ở bên cạnh vừa uống canh vừa nói: “Lúc trước cứ cảm thấy trong phòng cô thiếu thiếu cái gì đó, nghĩ tới nhà người ta trong TV, trong nhà đều bày nào bình nào đỉnh, dứt khoát thu hai chiếc bình hoa về cho cô.”
Lâm Ngọc Trúc hai mắt tỏa sáng, vui cười nói: “Đây lại là một con đường.”
Vương Tiểu Mai: ????