Chương 923 - Đầu của em… cứng không? 1
Còn Lý Hướng Vãn tặng cho Lâm Ngọc Trúc một cây ngọc như ý, xúc cảm ôn nhuận lạnh lẽo, khóe miệng Lâm Ngọc Trúc lập tức nhếch lên: “Đồ vật này rất hợp ý tôi.”
Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: “Đồ tôi tặng, há lại không hợp ý cô.”
Sau đó nhận quà tặng lớn nhỏ khác, nhận đến mức Lâm Ngọc Trúc mặt mày hớn hở nhũn cả tay, lúc đi ngủ suýt chút nữa là cười đến tỉnh lại.
Phen này, không lỗ.
Cách ngày cưới mấy ngày Lâm Ngọc Trúc liền chuyển về chỗ của mẹ Lâm, mẹ Lâm lúc thì muốn cười, lúc thì lại muốn khóc mà thu xếp chăn đệm cưới.
Lâm Ngọc Trúc ngồi trên giường ôm mẹ Lâm đong đưa, lanh lợi nói: “Mẹ già, con gả đi rồi, mẹ phải vui vẻ nhé, dù sao con còn trở về mà. Cuỗm Tiểu Thẩm về cho mẹ nhé?”
Mẹ Lâm vui vẻ nói: “Có cuỗm Tiểu Thẩm về hay không không quan trọng, quan trọng là con mau sinh một Tiểu Tiểu Thẩm, để mẹ hoàn toàn yên tâm đi. Tuổi tác càng năm càng lớn, sinh muộn quá không dễ phục hồi.”
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, bày tỏ đã biết.
Rồi cười hì hì: “Hay là bây giờ con liền tìm Lão Thẩm nỗ lực chút nhé.”
Mẹ Lâm nhìn con gái mình với vẻ mặt kinh ngạc, giơ tay đánh cho một trận, Lâm Ngọc Trúc bị đánh đến xin tha.
Bà cụ cũng quá không chịu nổi nói đùa rồi.
Vương Tiểu Mai chính là tuổi tác lớn sinh con, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, đang trong lúc ở cữ xem như hoàn toàn bỏ lỡ hôn lễ của Lâm Ngọc Trúc.
Còn Lý Hướng Vãn lại qua đây trước một đêm để ở bên Lâm Ngọc Trúc.
Hai người nói chuyện đến nửa đêm, cuối cùng vẫn là mẹ Lâm tới khuyên các cô mau đi ngủ mới chịu dừng.
Mà lúc này Thẩm Bác Quận nằm trên giường trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được, hưng phấn đến hoàn toàn không ngủ nổi.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Ngọc Trúc đã nghe thấy một trận tiếng gõ cửa, chỉ nghe thấy giọng của mẹ Lâm truyền đến: “Con yêu, mau dậy thôi, phải chải chuốt trang điểm rồi.”
Lâm Ngọc Trúc đáp lại một tiếng, cùng với Lý Hướng Vãn ngáp liên tục tỉnh dậy, rửa mặt trang điểm.
Mẹ Lâm không thiên vị cài cho Lâm Ngọc Trúc một cây trâm phượng giống y đúc, cài lên mái tóc đen dày.
Lâm Ngọc Trúc lắc lắc tua rua trên cây trâm, nói: “Mẹ, chỉ chuẩn bị cho con một chiếc thôi hả.” Con gái ruột và con gái nuôi ít ra cũng phải đối xử khác biệt chút chứ.
Mẹ Lâm vừa ấp ủ ra một chút chua sót, lập tức tan biến không còn lại gì.
Lý Hướng Vãn: ...
Nhịn cười trang điểm cho Lâm Ngọc Trúc.
Dục tác tân nương hỉ dục cuồng, nồng thi đạm mạt xảo sơ trang. Hồng y nhất trang liên kiều nhuyễn, lê diệp song oa tích nộn hương[1].
[1]Thơ miêu tả phụ nữ thời cổ đại khi xuất giá trang điểm, ăn mặc, tư thái kinh diễm động lòng người.
Lâm Ngọc Trúc mặc bộ đồ cưới thêu hoa thạch lựu kiều diễm, đầu cài trâm phượng, cổ tay đeo vòng tay ngọc tím, mặt đỏ yêu kiều ngồi trên chiếc giường trải đệm đỏ chờ anh Thẩm của cô tới đón.
Khi Thẩm Bác Quận cười cực kì xán lạn, phảng phất mang theo ánh sáng chói lọi tiến vào, hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại đối phương.
Tiếng cười vang khắp trời đều không bằng nhất tần nhất tiếu[2] của đối phương....
[2]Thành ngữ ý chỉ biểu cảm lúc cau có lúc tươi cười.
Đừng thấy Thẩm Bác Quận đã sắp ba mươi, nhưng người ta thân thể cường tráng, ôm Lâm Ngọc Trúc giống như chơi đùa vậy, không tốn sức một chút nào.
Lâm Ngọc Trúc nhìn mẹ Lâm và cha Lâm đứng ở cửa, đột nhiên có chút lưu luyến.
Mẹ Lâm mắt rưng rưng vẫy tay với Lâm Ngọc Trúc, vừa cười vừa khóc.
Cha Lâm cũng rưng rưng nước mắt cười, trơ mắt mà nhìn cây cải trắng cuối cùng của nhà mình bị ôm mất.
Cảm nhận được sự ưu thương của Lâm Ngọc Trúc, Thẩm Bác Quận ôm cô càng dùng sức thêm mấy phần, dịu dàng nhẹ nhàng nói: “A Trúc, cả đời này anh đều sẽ đối xử với em như châu như bảo. Đối xử với cha mẹ của em như cha mẹ ruột của anh. Đối xử với anh chị em của em như anh chị em của anh. Không rời không bỏ, một đời một kiếp.”
Lâm Ngọc Trúc tình tứ cười: “Em cũng thế.”
Hi vọng có được tình yêu, không bao giờ rời xa.