Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 924 - Chương 924 - Đầu Của Em… Cứng Không? 2

Chương 924 - Đầu của em… cứng không? 2
Cô dâu chú rể đi phòng tân hôn náo một vòng với quay về khách sạn.

Chiếc bình kính rượu của Thẩm Bác Quận bên trong chứa nước, không nhìn kĩ ly thì thật sự không nhìn ra được, cứ thế lừa gạt đi mời rượu mấy bàn.

Khi đến lượt trưởng bối mới đổi thành rượu thật mà cung kính mời rượu.

Tiệc rượu kết thúc, các bạn học của Thẩm Bác Quận bên này vẫn không chịu thả người, vây quanh cô dâu chú rể chọc ghẹo một phen, bạn bè thân thiết của đằng gái không nhìn nổi, cũng tham gia cùng.

Tuy Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, cũng bị khiến cho ngượng ngùng.

Bởi vì Vương Tiểu Mai sinh em bé, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lại gặp được Đổng Điềm Điềm, cô ta hiện giờ vào làm ở khoa sản chính thức trở thành một bác sĩ.

Trước khi Lâm Ngọc Trúc kết hôn đặc biệt mời hai người đó tới.

Dáng vẻ xinh xắn ngọt ngào lại đanh đá của Đổng Mật Mật lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Mã Đức Tài trực tiếp nhìn đến ngây ngẩn, kéo Lý Hướng Vãn để hỏi thăm, vị này là người phương nào.

Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào đầu của Mã Đức Tài nửa ngày, hỏi: “Em trai, đầu của em… cứng không?”

Mã Đức Tài nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ tới truyền thuyết của thôn Thiện Thủy, lắc đầu nói: “Không cứng, không cứng một chút nào.”

Lý Hướng Vãn mím môi cười: “Thực ra cũng có thể thử xem.”

Mã Đức Tài cười ha hả, bỏ đi, vẫn là bỏ đi thôi....

Khi Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận về đến phòng tân hôn của mình, Lâm Ngọc Trúc đã sức cùng lực kiệt, trực tiếp bổ nhào lên giường bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Thẩm Bác Quận đến nhà bếp đun một ấm nước nóng, rót xong lại xách về, liền thấy Lâm Ngọc Trúc đã ngủ say, nửa đau lòng nửa buồn cười lấy nước rửa mặt, thấm ướt khăn rồi vắt khô, giúp Lâm Ngọc Trúc lau mặt.

Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, cực kì không muốn tỉnh lại, lầm bầm hai câu, mắt hạnh mở ra, mơ mơ màng màng nhìn Thẩm Bác Quận.

Đôi mắt phượng của Thẩm Bác Quận dần trở nên si cuồng.

Nhất thời triền miên, từ nông đến sâu, từ si thành cuồng.....

Ðộng phὸng hoa chúc minh, Vũ dư song yến khinh[1]

[1]dịch nghĩa: phòng sâu đuốc hoa sáng, đôi én múa dịu dàng.

Một phòng phong cảnh đẹp.

Hai người cuồng nhiệt một đêm, ngủ thẳng đến giữa trưa, Lâm Ngọc Trúc ngước nhìn ánh sáng nồng đậm ngoài cửa sổ, nhìn Thẩm Bác Quận cũng đã tỉnh lại một cái.

Mặt đỏ lên, hờn dỗi nói: “Đã giờ này rồi, nên đến chỗ ông nội, hay là không đi?”

Đi, đã muộn vậy rồi, mà không đi, lại không lễ phép lắm.

Thẩm Bác Quận nhìn ánh nắng ban trưa ngoài cửa sổ, ôn nhuận cười, hỏi: “Em còn đi được không?”

Lâm Ngọc Trúc: ....

Hiếm khi trông thấy vẻ lúng túng của cô gái nhỏ, Thẩm Bác Quận ôm người vào lòng khẽ cười một trận.

Lâm Ngọc Trúc tức giận, liền đi lên cắn cho một ngụm.

Thẩm Bác Quận đau đến hít một hơi, lại bổ nhào lên.

Một trận quấn quýt thân mật, hai người song song tỉnh dậy.

Lâm Ngọc Trúc nhất thời có hơi nhũn chân, thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của Thẩm Bác Quận, bèn hầm hừ, ngồi trên giường chờ Thẩm hoàng hậu hầu hạ cô.

Thẩm Bác Quận rất biết điều, hầu hạ chải chuốt trang điểm.

Lâm Ngọc Trúc phút chót kiều mị cười nói: “Anh Thẩm hôm qua biểu hiện không tồi, khiến người ta vô cùng hài lòng.”

Thẩm Bác Quận vẻ mặt buồn cười, đỡ người dậy rồi nói: “Thế nào, nếu như không thoải mái, hôm nay chúng ta liền không đi nữa.”

Lâm Ngọc Trúc thích ứng một lúc, trái lại hồi phục được chút sức lực.

Sau khi hai người đến nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm và cha Thẩm cười nhạo nhìn nhau một cái.

Còn ông cụ Thẩm lại rất vui vẻ, xem ra, đứa chắt cách ông cụ không xa rồi.
Bình Luận (0)
Comment