Chương 926 - Tâm cảnh, là một chút cũng không có 2
Diệp Lão rót chén trà đưa cho cô, cười ha hả nói: "Sau này có tính toán gì?"
Lâm Ngọc Trúc hai tay cung kính nhận lấy chén trà, ánh mắt trong veo chính trực nói ra: "Dự định buôn bán."
Diệp Lão sững sờ, cũng không chỉ trích cái gì, nói: "Con nhóc cháu, làm cái gì nhất định cũng sẽ thành công."
Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười, "Diệp Lão quá khen rồi."
"Con nhóc cháu vừa lương thiện lại đàng hoàng, trời cao sẽ phù hộ." Diệp Lão ôn nhuận nói.
Lâm Ngọc Trúc cười một tiếng, biết Diệp Lão tại sao lại dìu dắt cô như vậy...
Tặng người hoa hồng, tay còn thơm hương.
Sau khi chào tạm biệt Diệp Lão, Lâm Ngọc Trúc lại đi mua một bình rượu xái Ngưu Lan Sơn chính tông, củ lạc, tỏi, dạ cỏ được đóng gói trong quán rượu nhỏ đi chỗ ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm ngày bình thường hay ở bên ngoài khen cô và Thủy Vân Tô, bây giờ cô vừa từ chức khởi nghiệp, sợ nhất chính là ông cụ Thẩm sẽ cảm thấy đau đầu lưỡi, bị người chế nhạo.
Nhìn thấy cô nhóc cầm những đồ tốt này, ông cụ Thẩm vẫn rất vui vẻ.
Sau khi hai người uống một chén rượu tráng ruột, Lâm Ngọc Trúc nói: "Ông nội, cháu từ chức rồi."
Ông cụ Thẩm ăn củ lạc, nhìn Lâm Ngọc Trúc thở dài, "Nghĩ kỹ rồi?" Hôm con dâu nhỏ nhà họ Lý từ chức, ông cụ Thẩm cũng đã dự liệu được.
Lâm Ngọc Trúc trịnh trọng nhẹ gật đầu.
Ông cụ Thẩm uống một ngụm rượu, nói lầm bầm: "Làm công việc văn hóa không tốt sao, sao lại cứ muốn làm việc người đầy hơi tiền thế."
Lâm Ngọc Trúc nhìn qua chén rượu trong tay, ánh mắt kéo dài, chậm rãi nói: "Ông nội, cả đời người có việc nên làm, có việc không nên làm. Kiếm tiền chừa lại một chút làm việc thiện, vậy tiền này còn có hơi mùi tiền sao? Bởi vì có tiền do làm điều ác mà ra, đó mới là mùi tiền. Ông nội, cháu xuống nông thôn làm thanh niên tri thức mấy năm, biết rõ nỗi chua xót của bách tính dưới đáy xã hội, bọn nhỏ đi học đều khó khăn, cháu một mặt muốn kiếm tiền thỏa mãn dục vọng làm phú bà của mình. Một mặt cũng muốn đủ khả năng giúp đỡ những đứa trẻ này. Để chúng có thể nhận được giáo dục bình thường. Không có tiền, chỉ dựa vào cán bút, muốn làm đến một bước này, quá khó khăn..."
Ông cụ Thẩm trầm mặc hồi lâu, thái độ hòa ái nói với Lâm Ngọc Trúc: "Cháu dâu ông đúng là có chí hướng, không giống những thương nhân kia. Cố gắng làm, ông nội vẫn tự hào về cháu."
Lâm Ngọc Trúc cười, mặt mày cong cong, hai người nâng chén cụng một cái.
Ông cụ Thẩm kiêu ngạo, Lâm Ngọc Trúc làm được, cô thành lập mỗi một tiệm sách lấy toàn bộ lợi nhuận đều quyên góp cho công trình hy vọng.
Khi đó ông cụ Thẩm mỗi ngày đều khoác lác với đám bạn già của mình.
Lâm Ngọc Trúc từ chức, Vương Tiểu Mai cũng từ chức theo, tổ ba người sân sau chính thức vì tập đoàn công ty của bọn cô khai cương khoách thổ, góp nhặt tư chất.
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương cũng dần tham gia vào nhóm ba người, trở thành cổ đông ban sơ.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn lần lượt có thai, trùng hợp chính là sinh em bé cùng một ngày.
Lý Hướng Vãn sinh con trai, Lâm Ngọc Trúc sinh con gái.
Lúc lão Thẩm ôm con gái mềm mềm trắng trắng, răng thiếu chút nữa cười đến rơi mất.
Mẹ Lâm bận rộn nấu cơm cho hai con gái, mẹ Lý và mẹ Thẩm đứng ở một bên làm trở ngại chứ không giúp gì không nói, còn tranh luận, ai nên uống thứ gì, làm cho mẹ Lâm đau đầu, hai nồi canh này còn chưa đủ uống hả?
Nhất thời buồn cười không thôi.
Lâm Ngọc Trúc kiên trì ôm con ngủ bên người, nhìn đứa bé nho nhỏ một mình ngủ ở bên trong nôi luôn cảm thấy khó chịu.
Trẻ con dễ bị đầy bụng, mấy tháng đầu, trong đêm hai vợ chồng luôn thay nhau dỗ dành bé con, hai người nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của đối phương mà đau lòng cho nhau, đều muốn để đối phương ngủ thêm một lát.
Mặc dù vất vả nhưng cũng ấm áp.
Một đêm nọ, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tỉnh dậy, mở to mắt, phát hiện Thẩm Bác Quận nửa tựa ở đầu giường ngủ thiếp đi, mà đứa nhỏ nằm ở trên bụng cha, ngủ rất ngon, còn chép miệng hai lần.
Vẻ mặt đáng yêu khi ngủ có thể làm tim người ta tan chảy.
Trong mắt Lâm Ngọc Trúc chan chứa vẻ dịu dàng mà nhìn một màn trước mắt, nhìn Thẩm Bác Quận mỏi mệt, nhu tình tràn lan.
Thẩm Bác Quận vốn ngủ không say, vừa mở mắt ra liền vô thức sờ đứa bé trong lòng, nhìn đứa bé ngủ rất ngon, khẽ thở phào một hơi, nghiêng đầu phát hiện Lâm Ngọc Trúc đang theo dõi anh và con, nhỏ giọng nói: "Làm sao không ngủ? Lát nữa con tỉnh lại không ngủ được."
Lâm Ngọc Trúc cười một tiếng, nghiêng người qua, cánh môi mềm mại rơi vào giữa lông mày Thẩm Bác Quận, dịu dàng nói: "Thẩm Bác Quận, em yêu anh."
Chính Văn Hoàn.