Chương 927 - Phiên ngoại Tiểu Sơn Nha 1
Cô giáo Tiểu Lâm đi rồi, trong lòng Tiểu Sơn Nha trống rỗng hơn phân nửa, không có người quan tâm cậu đói hay no, mặc ấm hay không nữa.
Nhưng khi nhận được thư của cô giáo Tiểu Lâm, tâm tình Tiểu Sơn Nha vui sướng, cả đời khó quên.
Lúc mở thư ra, phảng phất như cô giáo Tiểu Lâm vẫn ở bên cạnh cậu, hỏi cậu cuộc sống, học tập.
Cô giáo Tiểu Lâm nói với cậu, cậu là tiểu nam tử hán, có thể thử chống đỡ một khoảng trời, một khoảng trời cho chính mình.
Dặn cậu là dựa vào năng lực của mình, viết lại cho cô một phong thư.
Nhìn qua địa chỉ của trường học Bắc Đại trong thư, Tiểu Sơn Nha tựa hồ lại có mục tiêu mới của cuộc sống.
Cậu cũng muốn thi đậu trường đại học mà cô giáo Tiểu Lâm đã học.
Cậu phải cố gắng sống, sống trong một khoảng trời rộng lớn.
Mùa đông mặc dù không có thứ gì ngắt, nhưng mà trường học cho cậu một phần thịt heo, Tiểu Sơn Nha biết mẹ kế giấu nó ở đâu.
Thừa dịp người trong nhà đều không có ở đây, cậu len lén trộm ra, cầm tới trên trấn bán.
Lại cầm tiền đi những thôn khác thu trứng gà, sau đó lại chuyển tay bán về thị trấn, qua qua lại lại, cậu liền kiếm thêm mấy hào.
Thu không được trứng gà, liền thu đậu nành, sau đó bán cho xưởng ép dầu hoặc phường đậu hũ, cứ như vậy, cậu lại kiếm thêm mấy hào.
Cậu không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, chỉ cần có hi vọng, những việc này cũng không tính là cái gì.
Cứ như vậy, tiền để dành được càng ngày càng nhiều.
Cô giáo Tiểu Lâm nói cho cậu biết, át chủ bài trong tay vĩnh viễn không được để lộ ở bên ngoài, số tiền này là lá bài tẩy của cậu, thế là, mỗi lần trước khi cậu về nhà đều sẽ giấu tiền rất kỹ.
Ai cũng tìm không thấy.
Mặc dù sau khi trộm thịt heo bị phát hiện, ăn đòn, nhưng trong mắt Tiểu Sơn Nha lại lóe ánh sáng hi vọng, lại đi trên trấn một lần, tiền cậu để dành có thể gửi thư cho cô giáo Tiểu Lâm.
Cô giáo Tiểu Lâm rất nhanh đã gửi thư hồi âm, khích lệ cậu rất lợi hại, nói cho cậu biết, đây là chuyện mà rất nhiều người lớn chưa chắc đã làm được.
Tiểu Sơn Nha đọc thư xong, vui vẻ nhếch miệng cười.
Cô giáo Tiểu Lâm giống như một ngọn đèn sáng trong cuộc đời của cậu, cho cậu một cái phương hướng, dẫn dắt cậu đi về phía trước.
Cô giáo Tiểu Lâm nói nghịch cảnh đi ngược dòng nước phải nhanh, phải có bốc đồng.
Tiểu Sơn Nha liền bắt đầu thử nghiệm nhảy lớp, may mắn, kiến thức học trong sách với cậu mà nói luôn rất đơn giản.
Cô giáo Tiểu Lâm thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một số tài liệu học tập cho cậu, nhiệm vụ mới của cậu lại tới, làm xong, đồng thời nộp đáp án trở lại.
Tiểu Sơn Nha vừa chăm chỉ học tập, vừa cố gắng kiếm tiền, thời gian dài, cậu phát hiện, cậu căn bản không có tâm tư đi lá mặt lá trái với mẹ kế, cũng lười lục đục với bà ta.
Bởi vì cậu căn bản không có thời gian.
Cho dù bà ta không ngừng thổi gió thoảng bên tai cha nhưng đối với cậu mà nói, đã không quan trọng.
Cậu trở thành một nam tử hán chân chính, không cần dựa vào bọn họ vẫn có thể sống rất tốt.
Bên kia ầm ĩ vô cùng, cậu liền nghe cô giáo Tiểu Lâm, đi tìm ông thôn trưởng.
Quả nhiên ông thôn trưởng ra mặt, mẹ kế trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Cô giáo Tiểu Lâm nói, sức khỏe là tiền vốn làm cách mạng, không thể bởi vì việc học và kiếm tiền mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thế là cậu xin ông Quan dạy cậu cách rèn luyện sức khỏe, mặc dù vất vả một chút, nhưng Tiểu Sơn Nha phát hiện cậu càng ngày càng trở lên cường tráng.
Về sau thằng nhóc mập Kim Bảo cũng đánh không lại cậu.
Chiều cao của cậu càng ngày càng cao hơn, ánh mắt càng ngày càng kiên cường, cha trong mắt cậu càng ngày càng nhỏ gầy.
Đột nhiên có một ngày, cậu phát hiện, ánh mắt cha nhìn cậu trở nên ngưỡng vọng, cạn đi, mẹ kế không còn gây chuyện trực tiếp, thu liễm không ít.
Chuyện này với cậu mà nói là chuyện tốt.