Chương 932 - Phiên ngoại Mã Đức tài 2
Dáng vẻ này, đẹp tới không thể đẹp hơn, Mã Đức Tài nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái này đúng là xinh quá.
“Mọi người đang nói tới ai vậy?” Tiền Tú nhẹ nhàng hỏi.
Mã Đức Tài cười khúc khích, "Tôi chỉ đang hỏi thử, sao tới giờ mà chị Tiền Lệ còn chưa tìm được người yêu."
Nhìn thấy đôi lông mày xinh đẹp của Tiền Tú nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười như có như không nhưng ánh mắt lại dần lạnh lẽo.
Hai anh em Phát Tài che mặt, không muốn nhìn ...
"Không thể nào, hai ngày trước em gái tôi mới quyết định kết hôn, sao Tiểu Phát, Tiểu Tài lại nói với cậu là em ấy không gả ra ngoài được chứ?"
Mã Đức Tài đột nhiên cảm thấy một cơn gió u ám thổi qua, lúng túng cười nói: “Chị Tiền Lệ, quyết định này cũng nhanh quá. Haha ... "Thật xấu hổ ~
Cả đoạn đường, Mã Đức Tài luôn cảm thấy chị Tiền Tú thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh ta, nhìn tới nỗi khiến anh ta nổi hết da gà, trái tim run rẩy, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Mã Đức Tài chưa bao giờ cảm thấy ngồi một chuyến tàu lại khó khăn thế này.
Bên phía Nam, anh ta đặc biệt thuê một khoảng sân nhỏ cho mấy người này ở.
Hai anh em Phát Tài đã quen việc, chị Tiền Tú tò mò bước vào, lại phát hiện nơi đây ngay cả một nơi để tắm rửa cũng không có, ngồi trên ghế lười biếng nói: "Em Tiểu Tài, cậu cũng giàu thế rồi, sao vẫn còn keo kiệt vậy chứ. Thảo nào cậu không lấy được vợ."
Mã Đức Tài: ......
Không phải con gái đều thích tiết kiệm sao?
Thấy Tiền Tú vén tóc sang một bên, lấy một chiếc kẹp tóc bằng gỗ từ trong túi ra để cột gọn mái tóc dày của mình, để lộ chiếc cổ thon gọn và cao ráo, anh ta nuốt nước bọt, nhìn mồ hôi đang chảy trên cổ cô gái, thầm nghĩ, hình như quả thực cần phải xây một chỗ để tắm rửa.
Hôm sau lúc nhập hàng về, đồng thời mang về một chiếc bình nóng lạnh, sau khi lắp đặt xong còn cố ý khoe khoang với Tiền Tú.
Chỉ thấy cô ấy nhướng mày thản nhiên, miệng nở nụ cười, nhàn nhã nói: "Cái này không tệ."
Mã Đức Tài bật cười, mặc dù không hề thích cô gái này, nhưng anh ta rất biết thưởng thức, cô ấy thật sự rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe…
“Cậu còn đứng đây làm gì? Muốn nhìn tôi đi tắm à? "
Tim Mã Đức Tài run lên, vội vàng lắc đầu.
Về cơ bản hàng hóa đã đặt xong, chỉ đợi anh cả Vương đến giao hàng nữa thôi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Mã Đức Tài mua một thùng bia tươi về, lại mua thêm vài món ăn nhậu, dự định nhậu một bữa hăng say với hai anh em Phát Tài.
Sau khi mua đồ về xong, Tiền Tú như bông hoa mới hé ngồi ở trên ghế dùng một chiếc khăn lông để lau tóc.
Động tác lau tóc đó lại khiến anh ta nuốt nước bọt.
Mã Đức Tài thầm nói: Bình tĩnh ...
Vừa mới ngồi xuống uống rượu với hai anh em Phát Tài, bèn thấy Tiền Tú cau mày nói: "Mùi hôi đã bốc lên rồi, sao không đi tắm đi?"
Mã Đức Tài đỏ mặt, ở chung với vị tiên nữ này thì ai cũng không được hôi, nhìn thấy hai anh em Phát Tài đều đã tắm rửa rồi, Mã Đức Tài cười hì hì, cũng nghe lời đi tắm rửa.
Còn cố ý dùng ít xà phòng tắm, tắm xong ngửi thử, rất thơm.
Mặc quần áo xong đi ra thì nhìn thấy ba người kia đã uống rồi, chị gái Tiền Tú hào sảng, một ngụm hết cả một ly lớn.
Mã Đức Tài mỉm cười bước qua đó tham gia vào chiến trường.
Khi bình rượu cạn sạch, hai anh em Phát Tài tỏ ý còn chưa uống đủ, lôi Mã Đức Tài ra ngoài uống tiếp.
Mã Đức Tài lắc đầu, đầu lưỡi đã hơi sưng lên rồi: "Không uống được nữa, các anh em tôi muốn đi ngủ."
Hai anh em Phát Tài khinh thường cười một cái, sau đó khoác vai nhau ra ngoài uống rượu.
Mã Đức Tài nhìn thấy ngón tay Tiền Tú đang đùa bỡn mái tóc, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn vào bóng đêm, chắc là đang buồn rầu tại sao mình lại không gả đi được.
Anh ta cười nói: "Chị Tú, chị tiếp tục ngắm trăng nhớ cố hương đi, em về phòng ngủ đây."
"Được."
Mã Đức Tài nghe giọng nói có thể khiến xương cốt mềm nhũn này, loạng choạng bước vào nhà, lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, sao lại là một bà dạ xoa vậy chứ."
Nói xong người cũng đi tới cửa, mở ra đóng cửa lại phát hiện không được thuận lợi, hình như lúc đóng cửa đã bị cái gì đó chặn lại.
Mã Đức Tài ngơ ngác quay lại, liền nhìn thấy cô gái môi đỏ răng trắng, ánh mắt như có thể hút hồn, khóe miệng nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Em Tiểu Tài, cậu vừa nói gì thế?"
Mã Đức Tài hoảng sợ nấc một cái, "Không ... không có gì."
Chỉ thấy đối phương nở nụ cười lạnh lùng, "Cậu nói rất đúng, tôi quả thật không thể gả đi."
Mã Đức Tài:? ? ?
Chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, trời đất quay cuồng.
Mã Đức Tài nghĩ hình như hôm đó mình đã mơ thấy một giấc mộng.
Câu chuyện về cá và nước.
Đôi chân dài trong mộng kia đã câu được anh ta, khiến anh ta phải đầu hàng ngay lập tức.
Anh ta đã nhịn hai mươi mấy năm rồi, đây là lần khiến anh ta sung sướng nhất.
Thế nhưng đối phương lại cười lạnh, quyến rũ nói: "Vậy sao?"
Mã Đức Tài tức giận, "Tôi thiếu kinh nghiệm thôi, lại lần nữa nào."
Giấc mơ đó thật là tuyệt, lúc tỉnh dậy cảm thấy rất thoải mái, suýt chút nữa anh ta đã bị hai anh em Phát Tài đánh chết.
Lúc bị xách về thủ đô, anh ta vẫn còn choáng váng.
Vợ anh ta thật sự không có nói dối anh ta, cô ấy thật sự không gả đi được, nhưng mà có thể kén rể.
Cảm thấy anh ta là thanh niên khỏe mạnh, có thể kiếm tiền, có thể chịu khổ, sao lại bước tới bước đường đi ở rể vậy chứ.
Chuyện này khiến anh ta nghĩ mãi không thông.
Chị Thư Hoa từng cảm thán với anh ta: "Sắc đẹp khiến người ta trở nên ngu ngốc."
Sau đó anh ta nghĩ lại, rất có đạo lý.