Chương 933 - Phiên ngoại của ba bạn nhỏ 1
Sau khi Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn sinh con xong, thời kỳ ở cữ thì lại muốn đặt tên cho con.
Lấy tên gì hay đây, hai người đều đang vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Lý Hướng Vãn bên này thì thương lượng với mẹ Lý và cha Lý, cha Lý đề nghị: “Hay gọi là Lý Thiên Long?”
Ánh mắt Lý Hướng Vãn nhìn cha chồng tràn ngập vẻ cự tuyệt.
Mẹ Lý nhìn cha Lý với vẻ mặt vô cùng chê bai, nói: “Hay gọi là Lý Kiện nhé? Khỏe mạnh rất tốt.”
Cha Lý lập tức hỏi ngược lại: “Thế tại sao không gọi là Lý Khang hả?”
Mẹ Lý trầm tư trong chốc lát, nói: “Cũng được.”
Lý Hướng Vãn:...
Đột nhiên trong đầu lại nảy ra câu Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ (ý nói phẩm hạnh cao thượng).
Dịu dàng nói: “Đặt tên là Cảnh Hành đi, mong rằng nó sẽ là một quân tử đoan đoan chính chính.”
Cha Lý và mẹ Lý vừa nghe vậy thì gật gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đặt tên gì gì đó, bọn họ đúng thật không phải là người trong nghề mà.
Mà Lâm Ngọc Trúc bên này, ông cụ Thẩm và mẹ Thẩm nhìn chằm chằm nhóc con hồi lâu, cũng đang bàn xem lấy tên nào thì hay.
Ông cụ Thẩm đã lén lút đọc không ít sách con dâu út và cháu dâu để lại, đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó, nói: “Hay đặt tên là Đào Đào đi.”
Mẹ Thẩm: ...
“Đào Đào? Đào nào? Là đào để ăn, hay là tinh nghịch.” Trong đầu Lâm Ngọc Trúc thoáng qua một từ, hỏi: “Quân tử đào đào ạ?”
Ông cụ Thẩm liếc nhìn cháu dâu, mắt sáng lên: “Đúng, chính là nó.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ, ngụ ý vui vẻ, hạnh phúc, cũng không có cái gì không tốt cả, gật đầu một cái, nói: “Vậy thì dùng cái tên ông nội đặt đi.”
Ông cụ Thẩm vừa nghe vậy thì vui vẻ, vẫn là cháu dâu nể mặt ông cụ.
Vì vậy, tên của Tiểu Thẩm được quyết định qua loa như vậy, Thẩm Đào Đào.
Quả nhiên tên của Tiểu Đào Đào đặt không hề sai, từ nhỏ đã thích cười, khi gây ra họa thì việc đầu tiên là sẽ cười với người ta một cái, người ta không tức giận không để ý tới cô bé, cô bé sẽ chạy tới bên cạnh người ta, cười hóa giải bầu không khí lúng túng, căng thẳng, cười tới nỗi trong nháy mắt làm trái tim người ta mềm nhũn đi.
Người ta mà cười một tiếng, cô bé sẽ cười càng vui vẻ hơn.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy, cả đời này cô sẽ rất khó lòng dạ sắt đá với con gái nhà mình được.
Vì để cho đứa nhỏ có bạn, Lý Hướng Vãn được cha mẹ đồng ý nên cả nhà đã chuyển tới chỗ hoàng thành bên này.
Lâm Ngọc Trúc cũng không ở trong căn nhà tam tiến (nhà lần trước mẹ Lâm Ngọc Trúc mua cho), cả nhà chuyển về bên này, nhóm ba người lại được tụ họp lần nữa.
Mục đích Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn chuyển về rất rõ ràng, đó chính là vì Tiểu Vân Hải.
Trẻ con đều thích chơi với những đứa trẻ lớn hơn mình, ừm...
Hai người cảm thấy, nếu đã cần phải kéo dài mối quan hệ hữu nghị giữa các tiền bối, vậy thì cũng không thể để Tiểu Vân Hải cứ bị bài trừ ra ngoài như vậy.
Đào Đào rất thích anh trai nhỏ Vân Hải này, anh trai nhỏ có thể trèo cây, có thể săn chim, chỉ là không quá thích chơi cùng bọn chúng, nhưng không sao cả, cô bé chỉ đi theo bên cạnh xem thôi mà.
Thật ra thì so với Vân Hải, Cảnh Hành càng muốn chơi với Đào Đào hơn, mỗi lần muốn kéo tay thì đều bị đối phương không tim không phổi hất ra.
Tiểu Cảnh Hành tủi thân miệng méo xệch nhìn về phía mẹ, đáng thương vô cùng.
Làm cho Lâm Ngọc Trúc cười khanh khách trực tiếp bò lăn lên người Lý Hướng Vãn.
Thế giới của đám nhỏ cũng thật là, quá thẳng thắn và đơn giản.
Lúc này ba đứa nhỏ bắt đầu cậu đuổi tôi, tôi đuổi cậu, chơi cả ngày không biết mệt.
Người bạn nhỏ Vân Hải bày tỏ rất thương cảm với hai cái đuôi nhỏ sau lưng, rõ ràng cậu là con một, sao lại đột nhiên cảm thấy áp lực và mệt mỏi thế nhỉ.
Sau khi thật vất vả mới cắt được hai cái đuôi nhỏ, Vân Hải chạy tới trước mặt Lâm Ngọc Trúc, ngoẹo đầu, non nớt nói: “Dì Lâm, dì và dì Lý có thể nhét lại hai con quỷ chuyên làm phiền người kia vào trong bụng không, để cho cháu được yên tĩnh mấy ngày.”