Chương 935 - Phiên ngoại nhà họ Lâm hậu kí 1
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận tổ chức hôn lễ ở Kinh Đô xong lại về quê tổ chức một lần nữa.
Thế nào mà sau kết hôn, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn mở ra con đường sự nghiệp, chuyện này liền trì hoãn mãi.
Tiệc rượu ở quê liền không còn nữa.
Lúc kết hôn, cửa hàng mà vợ chồng chị cả Lâm và anh rể cả mở đang là lúc làm ăn khấm khá, hai vợ chồng đi một ngày liền bỏ lỡ mất một ngày tiền, với lại còn có hai đứa con, Lâm Ngọc Trúc trực tiếp bảo mẹ Lâm khuyên hai vợ chồng đừng đến.
Còn cả nhà anh cả, thôi không nói nữa.
Với chút tiền lương ít ỏi của hai vợ chồng, cuộc sống ngày thường còn khá no đủ, chi phí để đến Kinh Đô một chuyến, đoán chừng phải tiêu không ít tiền, mẹ Lâm dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, cũng không để cho hai vợ chồng tới.
Cứ như thế, anh cả và chị cả bỏ lỡ mất hôn lễ của Lâm Ngọc Trúc.
Giữa các anh chị em với nhau dường như chính là vậy, sau khi kết hôn sinh con mọi chuyện liền không thể theo ý mình được, hợp nhau là do duyên phận, càng lúc càng xa, tình thân nhạt đi, cũng là một loại bất đắc dĩ.
Con trai của thím Khâu bên cạnh nhà họ Lâm cuối cùng là cưới con gái của nhà họ Lưu, con trai có chỗ không tốt một chút, người của nhà họ Lâm liền đánh tới tận cửa, cuộc sống phiền phức không thể phiền phức hơn, nhưng vẫn không tài nào cản nổi thím Khâu muốn xem náo nhiệt của nhà bên.
Thấy nhà họ Lâm nhiều năm như vậy vẫn chưa trở về, liền bắt đầu suy đoán, càng nghĩ càng thấy vui, kéo hàng xóm láng giềng nói: “Bà nói xem hai vợ chồng nhà họ Lâm sao mãi vẫn chưa trở về vậy.”
“Có lẽ là ở Kinh Đô tốt quá, không muốn về chứ sao.”
Thím Khâu xụ mặt, nói: “Tôi thấy không phải đâu, nhớ lại hồi đầu Lý Đại Kiều dẫn con rể tương lai đến phải gọi là đắc ý cực.
Khoe khoang đủ kiểu, cái gì mà con cán bộ cao cấp, sinh viên đại học, khen cứ như là con gái bà ta bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi vậy.
Lúc đó tôi liền khuyên bà ta tém tém lại chút, dù sao cũng chưa kết hôn, lỡ như thất bại thì làm sao.
Kết quả người ta như thế nào, còn thái độ với tôi, nói tôi chả mong điều tốt nào.
Mấy bà cũng nghĩ xem, điều kiện tốt như vậy, người ta sẽ nhìn trúng con gái bà ta chắc.”
“Ngọc Trúc cũng rất tốt mà, Bắc Đại đâu phải ai thi là cũng thi đỗ được.”
Thím Khâu hừ một tiếng: “Sinh viên của Thanh Hoa, Bắc Đại ở Kinh Đô khắp nơi đều có, người ưu tú đâu chỉ có mỗi một mình con gái bà ta.
Nhiều năm như vậy không quay về, mấy bà không nhìn ra chút nào sao?”
Mấy thím hàng xóm nhìn nhau, trí tưởng tượng toàn bộ đều bay lên~
“Ý bà là, Ngọc Trúc và thằng nhóc đó không thành, nhà họ Lâm đây là xấu hổ, không dám quay về hả?”
Thím Khâu vỗ tay, chém đinh chặt sắt nói: “Chắc chắn là như thế.
Nếu không sớm đã trở về khoe mẽ rồi, tôi nghĩ có phải kết hôn với người khác rồi không.
Hiện giờ không tiện dẫn người về quê, lần này trở về người ta chẳng phải liền biết ngay trước đó còn dẫn về một người nữa hay sao.
so ra, làm gì có người đàn ông nào có thể bỏ qua được.”
Thím Khâu ở đây nói đến náo nhiệt, đúng lúc chị cả Lâm về nhà mở cửa cho thông khí, trùng hợp nghe rõ mồn một những lời này, càng nghe càng thấy tức, đi thẳng qua đó nói: “Thím Khâu, thím cả ngày rảnh rỗi không có việc gì để làm rồi sao?
Chuyện nhà mình còn chưa giải quyết xong, đã rảnh rỗi đi lo chuyện nhà người khác rồi?”
Thím Khâu giật nảy mình, vừa quay đầu lại thì thấy là chị cả Lâm, biểu cảm có hơi không tự nhiên, bàn tán người ta bị chính chủ nghe được, dù da mặt có dày đi nữa cũng thấy xấu hổ.
Khuôn mặt già nua của thím Khâu đỏ lên, nhưng vẫn rất không phục nói: “Bọn thím nói cũng là sự thật mà đúng không, nếu như thím không nói, mọi người sớm muộn gì cũng biết thôi.”