Chương 936 - Phiên ngoại nhà họ Lâm hậu kí 2
Chị cả Lâm nghe vậy tức thêm mấy phần, trực tiếp nói ngay trước mặt hàng xóm láng giềng: “Các thím, chuyện nhà cháu và nhà thím Khâu quan hệ không hòa hợp cũng không phải là ngày một ngày hai, chắc hẳn mọi người đều hiểu.
Thím Khâu là không mong nhà chúng cháu sống tốt một chút nào.
Em gái út của cháu sớm đã kết hôn với em rể út, hiện giờ con sắp lên tiểu học rồi, chỉ là công việc bận rộn, vẫn không có thời gian trở về mà thôi.
Các thím đừng nghe lời nói bậy của kẻ thích khua môi múa mép.”
Chị cả Lâm vừa dứt lời, các bà thím lại nhìn nhau, sau đó vậy quanh chị cả Lâm hóng hớt, hỏi nhà họ Lâm hiện giờ ở Kinh Đô như thế nào.
Chị cả Lâm cười nói mấy câu có lệ cho xong.
Trở về liền kể cho Lâm Ngọc Trúc chuyện này.
Lâm Ngọc Trúc nghe xong thì cười nói: “Tết năm nay, xem xem cả nhà chúng ta có thể về được không.”
Hai năm nay quả thực quá bận, năm đó cô và Lý Hướng Vãn vừa mở khách sạn bốn sao, lại chuyển tầm mắt hướng về ngành du lịch.
Sau đó là ngành đồ điện, đồ gia dụng, khách sạn, công ty du lịch, xưởng quần áo bắt đầu luân phiên nhau kiếm tiền.
Hai năm nay lại làm ngoại thương, từ bên phía nước Nga vận chuyển vật liệu gỗ, da lông, vải nỉ.
Gỗ lim, gỗ tùng vừa to vừa thô vừa vận chuyển tới, mấy thương nhân nghe được tin liền tới đây, nếu như không phải chị hai Lâm đã dự tính trước, sợ là không có phần.
Chỉ dựa vào ngoại thương, ba người Lâm Ngọc Trúc liền kiếm được tiền đầy túi.
Tài sản của các cô càng lúc càng nhiều, hiện giờ khu đất đã được phê duyệt cũng đang kiến tạo, trung tâm mua sắm lớn đầu tiên của các cô mắt thấy cũng sắp đứng đầu.
Công ty tập đoàn coi như chính thức được thành lập.
Xưởng của cả nhà chị hai Lâm cũng càng mở lớn, từ một xưởng nhỏ ban đầu dần dần thành xưởng lớn, công nhân từ mấy người tới mấy chục người rồi đến trên một trăm, sự nghiệp cũng coi như ngày càng đi lên.
Chị hai Lâm bây giờ đeo vàng đeo bạc, rất xa xỉ.
Còn mẹ Lâm an nhàn hơn chút, mở hai ba quán lẩu bọ cạp dê, đếm tiền đếm đến tay chuột rút.
Hai vợ chồng già mấy năm nay sống an nhàn thư thái, không thấy già chút nào.
Cả nhà ở Kinh Đô kiếm tiền kiếm được cực nhiều, quả thực có chút vui đến quên cả trời đất.
Khi Lâm Ngọc Trúc nói chuyện thím Khâu lan truyền tin vớ vẩn cho mẹ Lâm, mẹ Lâm đều lười để ý bà ta.
Lâm Ngọc Trúc che miệng cười, nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là tết về nhà xem sao đi.”
Mẹ Lâm nhớ tới hai nhà con trai cả và con gái cả, gật đầu, cũng nên trở về thăm rồi.
Hai mẹ con nhà họ Lâm giàu có hào sảng, lúc này ngược lại không sợ họ hàng đỏ mắt nữa.
Dù sao tầng lớp không giống nhau rồi.
Lâm Ngọc Trúc bên này giải quyết xong chuyện trước tết, có Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai gánh vác còn có thể về quê mấy ngày, cả nhà Lập Dương cũng về được.
Còn cả nhà chị hai Lâm lại không thể, một người phụ trách làm đồ gia dụng, một người phụ trách quản lý xưởng, trước tết chính là mùa bán chạy, hoàn toàn không có cơ hội trở về.
Cứ thế trừ cả nhà chị hai Lâm, những người còn lại đều bận sắp xếp xong xuôi công việc trong tay mình, để trước tết về quê.
Mẹ Thẩm mua túi lớn túi nhỏ không ít đặc sản cho Lâm Ngọc Trúc mang về.
Ôm lấy Tiểu Đào Đào, vô cùng lưu luyến.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bé con phấn điêu ngọc trác của mình, khóe môi cong lên nở một nụ cười xấu xa nói: “Bà nội và ông cụ không nỡ xa con như vậy, hay là con ở nhà nhé?”
Tiểu Đào Đào phồng má, quật cường ngẩng đầu, không nói chuyện, dùng ánh mắt để phản kháng.
Mẹ Thẩm che môi cười, trách mắng: “Thôi đừng chọc con nữa.”
Khi mẹ Thẩm và chị hai Lâm vô cùng lưu luyến tiễn cả nhà họ Lâm lên tàu hỏa, tâm tình hoàn toàn không giống nhau.
Mẹ Thẩm lưu luyến cháu gái.
Còn chị hai Lâm là không thể cùng người nhà đồng hành với nhau, nồng đậm ưu thương.
Đôi khi, sự bi thương giữa người với người cũng không giống nhau.