Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 938 - Chương 938 - Phiên Ngoại Nhà Họ Lâm Hậu Kí 4

Chương 938 - Phiên ngoại nhà họ Lâm hậu kí 4
Thím Triệu cũng là hàng xóm cách vách của nhà họ Khâu lắc đầu thán: “Cả nhà bà đi không biết có bao nhiêu yên tĩnh, nhà tôi thì thảm rồi, có lúc ngủ đến nửa đêm đều có thể bị nhà bên làm ồn đến tỉnh lại.

Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, con dâu của bà ta cũng không phải đèn cạn dầu, một khi không vui, có thể gào đến sau nửa đêm.

Cuộc sống này, hàng xóm đều gặp họa theo.” Thím Triệu nói xong, vẻ mặt phiền lòng, hiển nhiên không phải lời tán gẫu, mà là thật sự cảm thấy phiền.

Có thể thấy, hiện giờ nhà họ Khâu đã loạn thành cái dạng gì.

Mẹ Lâm nhếch môi, vẻ mặt vui mừng nhìn con dâu út của mình, so sánh như vậy, con dâu của bà đúng là tốt đến không thể nào tốt hơn.

Lâm Ngọc Trúc uống một ngụm trà, ừm, vẫn là không nên trào phúng thím Khâu nữa, tuổi tác cũng không còn trẻ rồi, trào phúng nữa thì tức đến bệnh mất.

Thấy cả nhà họ Lâm có cuộc sống tốt, mấy hàng xóm láng giềng này vô cùng thân thiện, trò chuyện một hồi lâu mới đi.

Mắt thấy đã đến trưa, cả nhà chuẩn bị đồ ăn, cả nhà chị cả Lâm đúng lúc dẫn con tới.

Thấy hai cháu ngoại giống như cô, Lâm Ngọc Trúc vô cùng yêu thích, tặng cho mỗi đứa một hồ lô ngọc.

Hai đứa nhỏ vui vẻ nói: “Cảm ơn dì út ạ.”

“Còn rất lễ phép, không tồi, dẫn em trai và em gái đi chơi đi.” Lâm Ngọc Trúc cười nói với bọn nhỏ.

Chị cả Lâm ngồi ở một bên đánh giá em gái út của mình, đúng là mấy năm giống nhau, hiện giờ lại thay đổi, bèn cười nói: “Tặng cái này cho chúng nó làm gì, không chú ý lại làm vỡ.”

Lâm Ngọc Trúc xua tay nói: “Đồ vật ấy mà, làm ra chính là để chơi, vỡ thì em lại làm cho chúng nó tiếp là được.”

Mẹ Lâm xụ mặt, liếc nhìn con gái út một cái, nói với chị cả Lâm: “Con đừng nghe nó nói bậy, cha của Tiểu Liễu đã nói rồi, đồ vật này càng về sau càng đáng tiền.

Cho tụi nhỏ chơi một lúc, về nhà liền cất đi, giữ để.”

Chị cả Lâm nghe vậy, hận không thể lập tức lấy lại đồ từ trong tay các con.

Mấy mẹ con ở trong phòng nói chuyện phiếm, mấy cha con ở bên khác trò chuyện, mấy đứa trẻ trong phòng ngồi vây lại ở một bên xem tranh liên hoàn, vô cùng náo nhiệt.

Vốn tưởng rằng cả nhà anh cả buổi tối mới đến, không ngờ trước buổi trưa đã qua đây rồi.

Người mẹ Lâm quan tâm nhất vẫn là Bảo Xu, thấy con bé trắng trẻo sạch sẽ, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó, có hơi thẹn thùng nhìn mọi người trong phòng.

Mẹ Lâm trực tiếp tiến lên kéo người ôm vào lòng, gọi tâm can bảo bối.

Con trai của Lập Dương và Dương Liễu đặt tên là Lâm Dương, Tiểu Dương Dương nhìn thấy bà nội mà cậu bé yêu quý nhất ôm đứa trẻ khác thân mật, lập tức không chịu, tranh liên hoàn cũng không cần nữa, xông qua liền chen vào, vẻ mặt không vui nhìn Bảo Xu.

Bảo Xu mở to đôi mắt hạnh to tròn, có chút sợ hãi.

Lâm Ngọc Trúc trực tiếp ôm Bảo Xu vào lòng, cười ha hả nói: “Bảo Xu còn nhớ cô út không?

Lúc trước còn tặng cháu khóa vàng nhỏ nữa đó.”

Tiểu Bảo Xu gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc thấy dáng vẻ có sự hoảng hốt trong chốc lát của Bảo Xu, đứa nhỏ này cùng với mấy cô của của cô giống đến không thể giống hơn.

Trong lòng lập thức thấy thích, cũng tặng cho đứa nhỏ một hồ lô ngọc.

Tiểu Bảo Xu cầm lấy hồ lô ngọc hiển nhiên rất thích, yên tĩnh chơi đùa.

Lúc này Dương Liễu kéo Tiểu Dương Dương từ trong vòng tay mẹ Lâm ra, vờ tức giận nói: “Đây là chị gái nhà bác cả, cũng là cháu ruột của bà nội, bà nội và chị đã nhiều năm không gặp rồi, chắc chắn phải thân mật một phen.

Không được như thế, đã biết chưa?”

Tiểu Dương Dương ấm ức bĩu môi, mẹ Lâm không nhìn nổi cháu trai như vậy, ôm lấy cháu trai dịu dàng nói: “Tiểu Dương của chúng ta không buồn nhé, bà nội thích chị gái cũng thích cháu.

Đều giống nhau cả.”

Tiểu Dương quay người ôm mẹ Lâm, vẻ mặt đắc ý.

Bộ dáng tranh sủng này khiến cho tim của mẹ Lâm đều mềm nhũn, ôm lấy cháu trai thơm một trận.

Tiểu Dương Dương nhoẻn miệng cười, vô cùng biết làm khó người ta.
Bình Luận (0)
Comment