Chương 939 - Phiên ngoại nhà họ Lâm hậu kí 5
Dương Liễu thở dài, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cười, sau đó mẹ Lâm lại gọi Bảo Xu đến bên cạnh, lần này Tiểu Dương Dương không còn quá bài xích nữa.
Mấy bà cháu thân mật một phen, mẹ Lâm liền kêu hai đứa nhỏ đi xem tranh liên hoàn.
Bảo Xu quay đầu nhìn cha mẹ một cái, nhận được sự đồng ý mới cùng với Tiểu Dương Dương tới một bên xem tranh liên hoàn.
Tiểu Đào Đào thấy hai người đã trở lại, đảo mắt, cười hì hì chạy như bay đến bên cạnh mẹ Lâm, chân móc một cái, vững vàng ngồi vào lòng mẹ Lâm, vui vẻ lắc lư đôi chân nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận: ....
Mọi người trong phòng lập tức cười vang.
Chị cả Lâm vừa cười vừa nói: “Đứa nhỏ nhà em cũng thật là tinh ranh.”
Tiểu Đào Đào nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn dì cả khen ngợi ạ.”
Nói khiến cho chị cả Lâm ngẩn ra, rồi lập tức lại bật cười.
Mẹ Lâm ôm cháu gái ngoại hung hăng thơm một ngụm, đứa nhỏ này đúng là khiến người yêu mến.
Mẹ Lâm bên này chỉ quan tâm tới các cháu, vẫn luôn không để ý đến hai vợ chồng anh cả, lúc này nhìn thấy hai người vẫn đang ngây ngốc đứng ở đó, bèn cười nói: “Ngồi đi, còn tưởng rằng hai vợ chồng các con buổi tối mới đến chứ.
Sao sớm vậy đã đến rồi, bây giờ công việc như thế nào?”
Trên mặt của anh cả Lâm và chị dâu cả Lâm xẹt qua một tia không tự nhiên, anh cả Lâm vẫn là tính cách trầm mặc ít lời như cũ, nhẹ nhàng nói: “Khá tốt ạ.”
Chị dâu cả Lâm cười nói: “Hai năm nay Lập Tùng đã thăng chức chủ nhiệm rồi ạ.”
Mẹ Lâm gật đầu, nói: “Nghe chị cả của các con nói rồi.”
Hai vợ chồng lại ngẩn ra.
Chị dâu cả Lâm hòa hoãn lại biểu cảm cứng ngắc, lại cười nói tiếp: “Đến tuổi này của bọn con, công việc đều thuận lợi rồi, xin nghỉ nửa ngày cũng không tính là gì.
Nghĩ đã nhiều năm không gặp cha mẹ rồi, nên liền vội mang con đến đây.”
Thời gian gần mười năm, chị dâu cả Lâm dường như cũng đã thay đổi, không còn là cô gái được chiều chuộng mà có chút cao ngạo như trước đây nữa, bây giờ thế mà còn học được khôn khéo.
Chỉ là, đối với mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc mà nói, đã quá muộn rồi....
Đều nói xa thơm gần thối, nhưng lời này cũng không hoàn toàn như thế, khoảng thời gian gần mười năm, có một số tình thân quả thật sẽ nhạt đi.
Hiển nhiên là mấy người kề cận bên cạnh, cùng với con gái cả liên lạc với bọn họ trong thời gian dài, càng gần gũi hơn chút.
Lúc này, nhìn hai vợ chồng anh cả, chính mẹ Lâm đều có chút hoảng hốt.
Nghĩ tới những đứa con trai, con gái nuôi ngày ngày tranh giành hiếu kính mình, nội tâm khẽ thở dài một hơi.
Cả nhà anh cả đều đã tới, mấy mẹ con liền bắt đầu lo liệu nấu cơm, lần này chị dâu cả Lâm thế mà cũng chủ động tới giúp đỡ.
Chị cả Lâm cười nói: “Hiện giờ chị dâu nấu cơm cũng không tồi.”
Mẹ Lâm khách khí cười nói: “Vậy Bảo Xu nhà chúng ta có phúc khí rồi.”
Cơm nấu xong chia thành hai bàn, người lớn một bàn, trẻ con một bàn, cả nhà ăn cơm vui vẻ hòa hợp.
Anh rể cả hiện giờ cũng là người có hiểu biết, trên bàn cơm không tránh khỏi nói chuyện trên thương trường với Lâm Lập Dương và Lâm Ngọc Trúc.
Lại nói một số chuyện trên quan trường với Thẩm Bác Quận.
Mấy chủ đề này đã thoát ly khỏi phạm trù sinh hoạt của anh cả và chị dâu.
Chị dâu cả Lâm nghe số tiền mà mấy chị em kiếm được, giống như nghe con số thiên văn vậy (ý chỉ con số vô cùng lớn).
Tiền lương mỗi tháng của chị ấy với Lập Tùng gộp lại mới được có nhiêu?
Càng nghe càng cảm thấy lo sợ, lại nhìn vào khí chất trên người của Ngọc Trúc và Lập Dương, nào có giống với hồi chị ấy vừa gả tới.
Cái cảm giác chênh lệch khác nhau một trời một vực này khiến cho chị dâu cả Lâm có chút sững sờ.