Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 943 - Phiên Ngoại: Lai Đệ 1

Chương 943 - Phiên ngoại: Lai Đệ 1
Lai Đệ đang chuyên tâm vẽ bản thảo, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, các sư phụ muốn mọi người tụ tập một lần, thuận tiện giới thiệu thành viên mới cho cô.

Trong lòng Lai Đệ có chút nghi ngờ, thành viên mới gì chứ?

Hình như ống nghe bên kia bị cướp mất, chỉ nghe giọng nói vô cùng ranh mãnh của chị Tiểu Trúc truyền tới: “Tiểu Lai Đệ, hôm nay nhất định phải tới, ha ha. Em có thêm một người ngang vai gần bằng tuổi rồi đấy. Hey? Có Tiểu Sơn Nha nhỏ hơn Lai Đệ mấy tuổi không?”

Lai Đệ nghe thấy chị Tiểu Trúc hỏi sư phụ ở đầu bên kia, chỉ nghe sư phụ trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Hình như là vậy.”

“Dù sao buổi tối cũng phải tới chỗ thím Lâm của em đấy nhé.”

“Dạ, chị Tiểu Trúc, em biết rồi.”

Lai Đệ cười chờ bên kia cúp điện thoại thì mới tắt.

Có một chút tò mò với “Sư đệ nhỏ” bằng vai này, sau đó lại chuyên tâm dồn chí vẽ bản thảo.

Khi cô mở cửa phòng bao ra, vừa nhìn đã thấy người duy nhất là cô không quen.

Mặc áo sơ mi cũ nát, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, đúng mực ngồi ở đó, ánh mắt sáng ngời, nhìn gầy yếu nhưng lại mang cho cô một cảm giác rất đáng tin.

Ánh mắt vô cùng khiêm tốn và hữu hảo.

Trong vẻ hào hoa phong nhã lại mang theo mấy phần kiên cường, biết co biết duỗi, đó là ấn tượng đầu tiên của Lai Đệ về Sơn Nha.

Thấy cô tới, chị Tiểu Trúc cười hì hì kéo cô qua giới thiệu người trước mặt: “Tiểu Lai Đệ, đây là học sinh của chị, sư phụ em và cả chị Tiểu Mai nữa, tên là Triệu Quốc Trụ. Bọn chị đều thích gọi tên mụ của cậu ấy, Sơn Nha.”

Khi chị Tiểu Trúc giới thiệu, cậu trai sáng sủa tuấn tú đó rất thân thiện cười với cô một tiếng, đột nhiên Lai Đệ cảm thấy, “Sư đệ nhỏ” này rất đẹp trai, cũng rất thân thiện.

Đó là lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp mặt.

Sư phụ nói nếu muốn tiến xa hơn trên con đường thiết kế thì vẫn phải trải qua quá trình học tập.

Nhưng ở trong nước, đối với cô mà nói, trình độ học vấn còn quá thấp, hạn chế đi rất nhiều.

Sư phụ đề nghị là tới trạm trung chuyển Hồng Kông trước, rồi sau đó thi vào một học viện thiết kế hàng đầu ở nước ngoài.

Trong quá trình này cần bỏ ra sự trả giá và cố gắng vô cùng lớn.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc mà trầm ổn của sư phụ, Lai Đệ nghĩ cũng không nghĩ đã nói: “Sư phụ, em sẽ cố gắng.”

Cô không muốn sư phụ thất vọng về cô.

Giống như chị gái đã nói, số mạng của một người thì phải dựa vào tự bản thân mình tranh thủ.

Sư phụ đã chỉ cho cô một con đường, đi lên một tầm cao mới, Lai Đệ cho rằng, đây là cơ hội cô phải tranh thủ để thay đổi vận mệnh.

Trong lúc đang quản lý công xưởng, cô bắt đầu học ngày học đêm, học tiếng Anh, học những môn học khác.

Chị gái vẫn luôn dạy kèm cô những môn học khác, vậy nên ôn tập cũng khá ổn, nhưng tiếng Anh, với cô mà nói thì quả thật là có chút quá sức.

Nếu như không phải chị gái đã dạy cô một chút nền móng thì sợ là cô sẽ không kiên trì nổi.

Lúc ăn cơm cô đọc sách, lúc nghỉ ngơi cũng liều mạng học tập, ngay cả củ cũng học thuộc từ.

Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng có thể nói đôi câu tiếng Anh.

Một lần khi mọi người cùng nhau ăn cơm, thấy trong tay cô bê một đống sách tài liệu tiếng Anh, Sơn Nha khá tò mò hỏi: “Đang học tiếng Anh à?”

Thấy trong mắt đối phương không hề có một tia trào phúng nào, cô mới gật đầu một cái: “Ừm.”

Chỉ thấy đối phương cười, ôn hòa nói: “Vậy chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau luyện tập khẩu ngữ.”

Trái tim Lai Đệ bỗng đập nhanh, có hơi ngượng ngùng nói: “Em đã là một sinh viên đại học thì đâu cần phải cố gắng cùng với chị chứ.”

“Thứ em học là máy tính, cũng cần phải học thật tốt tiếng Anh mà.”

Dường như đối phương nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô.

Lai Đệ nghe những câu nói nhu hòa, bình tĩnh của đối phương, gật gật đầu: “Cũng được.”

Cô vốn tưởng rằng chỉ là nói ngoài miệng vậy thôi.

Không ngờ cậu ấy lại làm thật.

Mang tới không ít sách cùng học tiếng Anh với cô, còn cùng nhau luyện nói, ở trước mặt Sơn Nha Lai Đệ cứ luôn hơi ngại mở miệng.

Nhưng ánh mắt sáng ngời, tràn ngập sự khích lệ đã cổ vũ cho cô rất nhiều, cô bắt đầu thử mở miệng nói tiếng Anh.

Mới bắt đầu hai người từ đối thoại đơn giản, từ từ biến thành từng đoạn từng đoạn đối thoại dài.

Dường như Sơn Nha cũng chưa hề thỏa mãn khi dừng lại ở đây, đề nghị dẫn cô tới trường học tham gia lớp tiếng Anh tự phát của các học sinh.

Sau khi Sơn Nha nêu lên ý kiến, ánh mắt Lai Đệ ảm đảm đi rất nhiều, cười qua loa lấy lệ một tiếng, nói: “Không được, bận lắm.”
Bình Luận (0)
Comment