Chương 953 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 6
Thời đại này thật đúng là tốt, đều có thể bày quầy bán hàng ở cổng.
Thế là cầm tiền và chìa khoá đi giày ra ngoài, sau khi đóng cửa lại Tiểu Ngọc Trúc cố ý lui ra phía sau hai bước quan sát bố cục xung quanh cửa phòng một chút, tránh lúc nữa về tìm nhầm.
Chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng vang, Tiểu Ngọc Trúc đang tò mò quay người, cửa ra vào phía đối diện được mở ra, đập vào đầu một cái.
Trong nháy mắt, đau đến nhe răng méo miệng, nước mắt chảy ngang.
Chỉ nghe bên tai truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ài, ngại quá, cô đứng ở cửa nhà tôi làm gì?"
Tiểu Ngọc Trúc một tay xoa đầu, một tay chỉ vào căn phòng bên cạnh.
"Cô là hàng xóm?"
Tiểu Ngọc Trúc nhẹ gật đầu, xoa xoa, bởi vì đau đớn mà chảy nước mắt.
"Nhà thiết kế tòa nhà này đúng là có vấn đề, nghĩ như thế nào lại để hai cái cửa nhà gần như vậy, thật ngại quá. Tôi vẫn cho là sát vách không người ở, mở cửa liền chú ý tới. Cô đây là vừa chuyển về hả?"
Tiểu Ngọc Trúc nghe đối phương nghĩ linh tinh, sau đó mới nhìn rõ ràng vóc người đối phương trông như thế nào, trong con ngươi xẹt qua một tia kinh diễm, người đàn ông này dáng dấp cũng quá dễ nhìn.
Người đàn ông tựa hồ đã tập mãi thành thói quen khi người xa lạ nhìn thấy anh ta thì kinh diễm, nhìn chăm chú, anh ta cau mày nói: "Đầu cô không có sao chứ?
Muốn tôi dẫn cô đi khám bác sĩ không? Quá thời hạn có đi tìm tôi thì tôi cũng mặc kệ."
Tiểu Ngọc Trúc lắc đầu, dịu dàng nói: "Không cần."
Người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ yêu diễm nhẹ gật đầu, đóng cửa lại, yên lặng đi về phía thang máy.
Tiểu Ngọc Trúc xoa đầu theo ở phía sau, nhìn đối phương sử dụng thang máy như thế nào.
Vừa rồi cô là bò từ cầu thang bộ đi lên đó.
Đi theo người tiến vào thang máy, Tạ Du thấy trên trán đối phương rõ ràng có dấu vết sưng đỏ, chần chừ một lúc, hỏi: "Thật không cần đi bệnh viện hả?"
"Không sao đâu." Tiểu Ngọc Trúc lắc đầu nói, sau đó nhìn qua thang máy, thầm xoa xoa đánh giá.
Tạ Du thấy cô không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, đột nhiên sinh ra cảm giác bị phớt lờ, lại mở miệng nói: "Cô đây là về nhà hay là thuê phòng ở đấy?"
Tiểu Ngọc Trúc phát hiện người đàn ông đẹp trai này còn rất thích nói chuyện phiếm, trả lời: "Về nhà." Đi.
Tạ Du nhẹ gật đầu, chờ đối phương hỏi anh ta.
Nhưng mà, đối phương không có tiếp tục cùng anh ta nói chuyện phiếm.
Tạ Du: . . .
"Tôi chỉ thích phòng ở cũ, cho nên mua nhà sát vách cô, vừa mua xong chưa tới hai tháng, giá phòng liền tăng hai ba ngàn, trong lúc vô tình kiếm lời mấy chục vạn. Ha ha ~ "
Tiểu Ngọc Trúc nhìn người đàn ông có chút lắm chuyện, nhẹ gật đầu, "Thật có tiền."
Tạ Du lắc đầu, "Không, mua nhà cũng không còn thừa bao nhiêu."
"Vậy có chút đáng thương."
Tạ Du: . . .
Nhìn thấy cô gái ăn mặc đồ hiệu, cười nói: "Cô đây mới là kẻ có tiền mà."
Tiểu Ngọc Trúc cười cười: "Cũng tạm."
Tạ Du: . . .
Đúng lúc, cửa thang máy mở ra, Tạ Du cảm thấy không thể cùng người phụ nữ này ở chung một chỗ, nhanh chóng bước ra.
Tiểu Ngọc Trúc chậm rãi ung dung đi ra, hai người một trước một sau, vậy mà vô cùng trùng hợp đi vào cùng một quầy ăn vặt.
Tạ Du vừa ngồi xuống liền nhìn thấy hàng xóm cũng đi tới, "Ủa, cô mặc một thân hàng hiệu như thế lại đi ăn quán nhỏ, thật tùy ý."
Tiểu Ngọc Trúc gãi đầu một cái, nhìn thực đơn treo trên tường, tùy tiện chọn một món.
Sau đó tìm chỗ ngồi.
"Đều là hàng xóm, gặp nhau chính là duyên, cùng một chỗ ngồi chứ sao." Tạ Du lười biếng nói.
Tiểu Ngọc Trúc do dự một chút, cũng ngồi xuống.
Tạ Du nhàm chán hỏi: "Cô đang làm công việc gì?"
Tiểu Ngọc Trúc: "Ừm. . . . . Sắp mất việc rồi." Tiểu Ngọc Trúc nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nói như vậy, cô cũng không biết mình làm công việc gì.
Tạ Du há to miệng, "Hình như có hơi thảm."
Tiểu Ngọc Trúc khẽ gật đầu.
Tạ Du lại mấp máy khóe miệng, không hỏi anh ta thử sao?