Chương 956 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 9
Tạ Du nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra rốt cuộc cô ngốc này nói có phải là thật hay không.
Hình như cũng không phải là muốn lừa bịp anh ta, vậy thì cũng không cần phải đùa giỡn nữa, lập tức đưa người tới bệnh viện.
Tiểu Ngọc Trúc vô cùng kháng cự, nói: “Tôi cảm thấy vấn đề không lớn lắm.”
Tạ Du lắc lắc đầu: “Tôi cảm thấy vấn đề rất lớn.”
“Trước tiên anh viết đơn từ chức giúp tôi đi đã.”
Tạ Du: ...
“Từ chức rồi thì đi khám bác sĩ nhé?”
Tiểu Ngọc Trúc gật gật đầu, cứ như vậy Tạ Du dẫn người về nhà anh ta, lấy máy tính trên bàn làm việc đánh máy viết đơn xin từ chức.
Tiểu Ngọc Trúc ở bên cạnh nghiêm túc mà lại chăm chú nhìn.
Sau khi in ra đơn từ chức, Tạ Du còn tốt bụng tìm một phong thư cho cô.
“Cảm ơn.” Tiểu Ngọc Trúc cười nói.
Hai người lại ăn dưa hấu, cơm tối coi như cứ qua loa cho xong như vậy.
Hôm sau khi đi làm, Tiểu Ngọc Trúc ngắm nhìn tòa nhà văn phòng, trong lòng có hơi thấy tội lỗi với chị Ngọc Trác, nhưng nếu cứ tiếp tục bám trụ lại công ty thì càng ảnh hưởng tới danh dự của cô hơn.
Quả thật là không được tốt cho lắm, Tiểu Ngọc Trúc nghĩ vậy.
Đợi tới khi lên tầng đi vào đại sảnh thì phát hiện mọi người đều đang nhìn cô, chờ cô đi qua thì sau lưng là tiếng bàn luận xôn xao không ngớt, Tiểu Ngọc Trúc hít sâu một hơi, đúng là thật sự phải từ chức thôi.
Mới vừa mở cửa phòng làm việc ra đã thấy Nghiêm Dịch Hành đang ngồi trên ghế làm việc, Tiểu Ngọc Trúc rõ ràng ngẩn ra.
Chỉ thấy đối phương có chút thất vọng nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Thái độ làm việc mấy ngày nay của cô... làm tôi rất thất vọng.”
Tiểu Ngọc Trúc vừa định nói xin lỗi thì đã thấy Nghiêm Dịch Hành cười lạnh một tiếng: “Lâm Ngọc Trác, là tôi nhìn lầm cô rồi. Tự viết đơn xin từ chức đi, giữ lại thể diện cho cả hai.” Nói xong, nhìn cô với đôi mắt sâu thăm thẳm, vô cùng buốt giá.
Tiểu Ngọc Trúc nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ lấy đơn từ chức từ trong túi xách ra, đặt lên bàn.
Lửa giận trong mắt Nghiêm Dịch Hành lập tức tóe ra, giống như một con thú dữ nhìn chằm chằm cô, chỉ hận không thể xé nát cô.
Tiểu Ngọc Trúc đứng ở đó, lo lắng bất an.
Quá dọa người...
Không phải là cô đã nghe lời viết đơn từ chức rồi sao.
Nghiêm Dịch Hành thở dài một tiếng, tự làm cho mình giận tới bật cười, rồi lại như là tự giễu cợt mình, nhìn về nơi khác, đưa tay ra giữa không trung nửa ngày, rồi cuối cùng đặt lên đơn từ chức, cầm lên, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc, kéo theo một làn gió thổi qua.
“Lâm Ngọc Trác, cô đúng là giỏi lắm.”
Những từ phát ra từ kẽ răng đó quả thực không giống như đang khen cô, Tiểu Ngọc Trúc bị dọa sợ ngay cả người cũng không dám quay lại, khi nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc này mới dám quay đầu, nhìn bóng lưng lãnh đạo với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Thầm nghĩ, vậy có phải là xong rồi đúng không.
Tới bàn làm việc thu dọn hết đồ đạc của chị Ngọc Trác, Tiểu Ngọc Trúc hỏa tốc chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng của công ty, giống như là sau lưng có người đuổi theo vậy.
Mà Nghiêm Dịch Hành đứng ở bên cửa sổ nhìn Lâm Ngọc Trác bưng đồ đi ra khỏi tòa nhà, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
“Tổng giám đốc Nghiêm, giám đốc Lâm, cô ấy... đi rồi.”
Bên trong phòng trầm mặc rất lâu, sau đó giọng nói vừa khàn vừa nhỏ, không có một chút gợn sóng nào vang lên: “Biết rồi, thông báo cho phòng nhân sự, thăng chức cho Lưu Lệ Nhã.”
“Dạ.” Trợ lý nói xong thì lặng lẽ lui ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Tiểu Ngọc Trúc để đồ ở nhà xong, chuyện đầu tiên làm đó chính là tới ga xe lửa mua vé, cô muốn về nhà thăm người nhà chút.
Ga xe lửa ở quê không có quá nhiều thay đổi, hình như đã từng được tu sửa, nhưng khi ra khỏi ga xe lửa thì lại khác nhau một trời một vực.
Khi Lâm Ngọc Trác đứng trên đường phố nơi vốn dĩ là nhà của cô nhìn một đống tòa nhà cao tầng, nhất thời trong mắt có hơi mờ mịt.