Chương 957 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 10
Năm 2019, thật ra thì cô đã biết hẳn là cha mẹ đã không còn trên nhân thế nữa rồi, cô nghĩ là tối thiểu có thể tìm được anh cả, chị cả và chị hai.
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho cô vô cùng mờ mịt.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Ngọc Trúc hỏi thăm tin tức từ mấy hộ gia đình đã sống ở đây mấy chục năm trước.
Có một bác gái nói cho cô biết, việc phá dỡ này ban đầu được chuyển đến khu vực liền kề.
Lâm Ngọc Trúc tìm qua đó theo tin tức, hỏi thăm một cách không có mục đích.
Tuy nhiên, tin tức giữa họ hàng với nhau tựa như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không thể nghe ngóng được tin tức của một người nào.
Khi Tiểu Ngọc Trúc sắp từ bỏ thì gặp được một ông lão tóc bạc hoa râm, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, ông lão có chút giống chú Khâu, giữa lông mày có nốt ruồi này làm cho cô thầm giật mình trong lòng.
Cô kích động kêu lên một tiếng: “Khâu Minh?”
Chỉ thấy ông lão dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ: “Cô bé, cô gọi tôi à?”
Tiểu Ngọc Trúc nhìn Khâu Minh già nua, cổ họng nghẹn ứ lại, nước mắt trực tiếp chảy ra.
Rồi sau đó lại có một bà lão đưa tay về phía Khâu Minh nói: “Mau đỡ tôi cái nào, eo lại đau rồi.”
Không cần nói cũng biết quan hệ giữa hai người.
Tâm tư Tiểu Ngọc Trúc hoảng hốt, khi hai người đỡ nhau, Tiểu Ngọc Trúc hỏi: “Khâu... Ông ơi, ông có biết bây giờ người nhà họ Lâm đang ở đâu không ạ?”
“Nhà họ Lâm? Cô nhóc, tôi không quen nhà họ Lâm gì cả, tại sao cô lại biết tôi?” Khâu Minh có hơi lộ vẻ nghi ngờ.
Bởi vì những lời này mà Tiểu Ngọc Trúc lại càng luống cuống, nói: “Chính là Lâm Ngọc Trúc ở sát vách nhà ông khi ông còn bé đó? Ông còn nhớ không?”
Ông lão tóc bạc hoa râm có hơi mờ mịt, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Đời này tôi chưa từng quen biết nhà họ Lâm.”
Dường như bà lão có hơi mất kiên nhẫn, hét lên với Khâu Minh: “Con nhóc này không phải là nghiệt nợ ông gây ra ở ngoài đó chứ, mấy người đang ám hiệu ở trước mặt tôi đấy hả?”
“Bà nói nhăng nói cuội gì đó, tôi hoàn toàn không biết cô bé này.”
“Không quen biết mà có thể gọi tên ông, mắt tôi có mù mới đi theo ông, cả đời cứ phải đi đề phòng mấy con hồ linh tinh này.” Nói xong, xoay người muốn túm lấy Tiểu Ngọc Trúc.
Tiểu Ngọc Trúc lui về sau một bước, nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của bà lão, nói không nghe lọt bất cứ thứ gì, nhìn Khâu Minh với vẻ mặt khiếp sợ rồi xoay người chạy đi.
Không có nhà họ Lâm...
Ngồi ở đài phun nước trên quảng trường nhìn đám người qua lại không dứt, mấy đứa trẻ chơi đùa cười cười nói nói, Tiểu Ngọc Trúc mê mang, không còn sức lực để đứng lên.
Ngày hôm đó cô ngồi ở đấy suốt một đêm rồi mới lên xe lửa về nhà.
Bởi vì không ăn uống gì, lại chịu gió lạnh cả đêm, vừa mới tới nhà, mở cửa ra thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức.
Khi Tạ Du xách mì đi ra từ cửa thang máy nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì sợ hết hồn, sờ thấy trán đối phương nóng bỏng, vội vàng bế người đi ra, tới bệnh viện, thuận tiện tìm bác sĩ cấp cứu nói: “Bác sĩ, gần đây đầu óc cô ấy cứ luôn cảm thấy choáng váng, nói trí nhớ cũng mơ hồ không rõ, như vậy đầu óc sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Bác sĩ nghe xong, nói: “Phải làm kiểm tra thật kỹ lưỡng, chờ cô ấy giảm sốt rồi thì chuyển qua khoa não đi.”
Tạ Du cảm ơn bác sĩ, ngồi ở cái ghế cạnh giường Tiểu Ngọc Trúc, cảm khái nói: “Đây không phải là lừa gạt tôi đó chứ.”
Đúng lúc Tiểu Ngọc Trúc dần dần tỉnh lại, nhìn Tạ Du ngồi bên cạnh xem điện thoại di động, nhìn một hồi thì nước mắt lại bắt đầu dưng dưng.
Tạ Du cất điện thoại đi ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy dáng vẻ Lâm Ngọc Trúc khóc nước mắt giàn giụa, hoảng hốt nói: “Cô làm sao vậy? Đau đầu à?”
Cũng không thấy cô trả lời, chỉ thấy đối phương càng khóc càng ác liệt hơn.
Tạ Du: ...
“Không phải, cô đừng khóc, hay là như vậy nhé, chúng ta thương lượng chút, cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền?”
Nhưng đối phương đang đắm chìm trong những tiếc khóc nấc không thể tự kiềm chế được.
“Gần đây hai ta cũng sống chung rất tốt mà đúng không? Tôi cũng đối xử vô cùng tốt với cô mà phải chứ? Có phải chúng ta nên bình tĩnh xem xét lại... Hêy, không phải, tôi cũng đã tình nguyện cho cô tiền rồi, cô còn khóc cái gì chứ?”
Những bệnh nhân khác và người thân cũng đều nhao nhao ném tới ánh mắt khác thường.
Tạ Du nhìn mọi người, lúng túng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc nữa.”
Cứ như là anh ta đã làm chuyện gì đó vậy.