Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97 - Những Cô Gái Có Vẻ Ngoài Xinh Đẹp Chính Là Không Được Việc Gì Cả 2

Chương 97 - Những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp chính là không được việc gì cả 2
Làm cả buổi sáng đến trưa cô cũng sắp mệt như chó rồi, nên buổi trưa Lâm Ngọc Trúc chỉ đơn giản là nấu chút cơm, rồi mua một chai nước sốt thịt bò từ trong không gian trộn cơm ăn.

Món xào sao, cô hiện tại không có sức lực đó!

Sau khi ăn miếng thịt bò trộn cơm đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô như sống lại.

Nước sốt thịt bò trong không gian này quả thực tuyệt vời, vừa thơm vừa mềm, miếng thịt bò cũng lớn, độ cay vừa phải, hương vị thơm nồng, phối hợp với cơm quả thực là hoàn mỹ!

Lâm Ngọc Trúc ăn như hổ đói, cô nhanh chóng ăn xong một chén cơm trộn, Lâm Ngọc Trúc ợ một cái, cả người thỏa mãn tựa vào ghế tiêu thực.

Lúc này Vương Tiểu Mai giống như một con gà trống chiến thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Bụng trống rỗng mà vẫn ầm ĩ được đến lúc này, Lâm Ngọc Trúc cũng bội phục Vương Tiểu Mai, sức sống thật đúng là tràn đầy mà.

Vương Tiểu Mai vừa vào phòng liền hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Cô và Trương Diễm Thu là đi cùng một chuyến xe lửa tới đúng không? Cô trước đó có biết cô ta biết bơi hay không?” Trong ánh mắt Vương Tiểu Mai có chút chờ mong một cách rõ ràng.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai bình tĩnh nói: "Việc này tôi thật đúng là không biết, tôi là phía sau mới lên xe. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù tôi biết, lúc đó tôi cũng sẽ không vạch trần cô ta trước mặt mọi người.”

Vương Tiểu Mai: “...”

Giống như Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc, ngày đó, cô cũng sẽ không loạn làm người tốt đâu!

Nhìn Vương Tiểu Mai rũ mắt xuống, Lâm Ngọc Trúc có chút mềm lòng.

“Dù sao thì, lúc chúng tôi tới cô cũng không có bao nhiêu thiện ý, so với Trương Diễm Thu, giúp cô không phải là lựa chọn tốt!” Lâm Ngọc Trúc cảm thấy đây cũng coi như là lời giải thích của cô cho việc này.

Ừm, hiệu quả không quá lớn, Vương Tiểu Mai tựa hồ càng bị đả kích.

"À." Vương Tiểu Mai tâm tình trầm thấp xoay người đi vào phòng bếp cầm dao thái rời đi, bóng lưng nhìn qua có chút cô đơn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng lưng Vương Tiểu Mai có chút xuất thần...

Thẳng thắn mà nói, cô có thể dùng từ ngữ hào nhoáng nhất để lừa gạt Vương Tiểu Mai khiến cô ta tin tưởng cô mà không nghi ngờ gì hết.

Nhưng là cô không muốn, cô dối trá nhiều năm như vậy rồi cũng có chút mệt mỏi!

Kiếp trước cùng quá nhiều Ngưu Quỷ Xà Thần lá mặt lá trái, đời này cô muốn tùy hứng sống, dựa vào chân tình mà sống.

Hoặc là nói, lúc muốn đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không nói những lời trái với lương tâm.

Hoặc có lẽ đây là một loại biểu hiện mà cô nên có lúc xuyên không trở về?

Vốn tưởng rằng Vương Tiểu Mai sẽ lạnh nhạt với cô vài ngày, tuyệt đối không nghĩ tới, mới nghỉ trưa, Vương Tiểu Mai người này lại giống như không có việc gì.

Sau khi tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên, Vương Tiểu Mai liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc cùng nhau đi, thần thanh khí sảng nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, cô chịu nói thật với tôi chứng tỏ cô không coi tôi là kẻ ngốc, cô đây là coi tôi như bạn bè!”

Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói gì, thậm chí có chút mê mang, bạn bè?

Nhìn vẻ mặt tự tin của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc không quá nhẫn tâm cãi lại Vương Tiểu Mai.

"Cô không hỏi phía sau buổi trưa đã xảy ra chuyện gì hả?"

"Không cần hỏi, có thể tưởng tượng được.” Kiểu gì cũng là Vương Tiểu Mai túm lấy Trương Diễm Thu một mực lắc thôi, đồ hèn nhát này.

Vương Tiểu Mai một bụng lời nghẹn ở bên miệng, vẫn không nhịn được tự tâng bốc bản thân nói: "Ai nha, cô không biết cái Trương Diễm Thu hèn nhát này đâu, lúc tôi xách cổ áo cô ta, cô ta thật sự là một câu cũng không dám nói, bị tôi hung hăng giáo huấn một trận, vẫn là Triệu Hương Lan tiến lên kéo tôi ra, cứu cô ta.”

" ..." Nhìn cái vẻ kiêu ngạo này kìa.

"Chậc chậc chậc chậc, nếu không phải nể mặt Triệu Hương Lan, tôi nhất định phải để cho Trương Diễm Thu nhớ lâu một chút. Thế nhưng trước khi đi, tôi còn đặc biệt có khí thế đứng ở đó hung hăng dọa cô ta, nếu lại tính kế tôi thì tôi nhất định sẽ đánh cho cô ta một trận. Cô đoán xem lúc ấy Trương Diễm Thu thế nào… Cô ta sợ tới mức phát run đấy, ha ha~"

Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương Tiểu Mai thì nhịn không được che mặt, đồ ngốc này, thầm nghĩ: “Cô xác định Trương Diễm Thu là sợ hãi, mà không phải là hận cô đến phát run hả? Chỉ bằng cô? Túm cổ áo lắc qua lắc lại mắng hai câu kia có thể dọa người ta sợ hãi sao, cô đúng là quá coi trọng chính mình rồi!”

Vương Tiểu Mai còn đang ở đó vừa đi vừa nói cô ta có bao nhiêu uy vũ, bao nhiêu khí phách...

Lâm Ngọc Trúc mặt không chút thay đổi ngắt lời Vương Tiểu Mai, hỏi ngược lại cô ta: "Vậy Lý Hướng Vãn đâu? Cô ta làm như thế nào để chấm dứt chuyện của cô ta?"

“Hả? Cô ta đều đã tát người một cái rồi còn chưa xong hả? Cô đi không bao lâu thì cô ta cũng đi, còn không bằng tôi, tốt xấu gì tôi cũng xách cổ áo Trương Diễm Thu mắng hơn nửa tiếng đồng hồ đấy.” Vương Tiểu Mai nói xong còn lắc đầu, cảm thán nói: "Những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp chính là không được việc gì cả, quá dễ nói chuyện.”

Nghe vậy, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô sắp không cầm được lưỡi liềm trong tay mình nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment