Chị dâu cả nghiêm mặt:
“Sau này, đừng để mẹ thấy con xúm lại với bọn họ, càng không được để mẹ biết con làm việc xấu! Nghe rõ chưa? Đợi khỏi bệnh, con và Quải Nhi cùng nhau nấu cơm.”
Dù tủi thân, Lục Bão Nhi vẫn cúi đầu gật gù đồng ý.
Chị dâu cả tiếp tục dặn dò:
“Từ nay mẹ sẽ gọi con là Đậu Hoa, đừng để ai gọi lung tung nữa. Cái gì mà Bão Nhi, Khiếm Nhi, Quải Nhi, toàn những cái tên nghe chướng tai, không phải để gọi người.”
Lục Bão Nhi vừa khóc thút thít vừa đồng ý, không dám phản bác.
Ba ngày sau, Lục Chính Kỳ mới về nhà sau khi hoàn tất việc giao lương thực mùa thu cho đại đội. Vừa về đến nơi, anh đã ngửi thấy mùi khói bếp, liền thấy Giang Ánh Nguyệt đang nấu cơm. Cha mẹ và em gái anh đều nằm trên giường, mẹ và em gái vừa khóc vừa than đau.
Anh kinh ngạc hỏi:
“Chuyện gì thế này?”
Giang Ánh Nguyệt thở dài, cười gượng:
“Đánh nhau với chị dâu cả.”
Lục Chính Kỳ sửng sốt:
“Chị dâu cả? Đã chia nhà rồi mà? Sao còn đánh nhau được?”
Trong suy nghĩ của anh, nếu đánh nhau với Lâm Uyển thì còn hợp lý, nhưng tại sao lại là chị dâu cả? Lần trước chia nhà, chị dâu cả cũng chỉ đánh em gái anh chứ không đụng tới mẹ chồng.
Giang Ánh Nguyệt lắc đầu:
“Em cũng không rõ, gần đây em đi làm cả ngày, chỉ ăn cơm mới về nhà. Hình như là vì bọn trẻ con mà gây chuyện.”
Lục Chính Kỳ càng nghe càng không hiểu, bèn quay sang hỏi mẹ và em gái. Nhưng cả hai chỉ liên tục mắng chị dâu cả và Lâm Uyển.
Bà Lục tức tối:
“Tất cả là do con đàn bà xấu xa đó xúi giục nhà thằng cả!”
Lục Tâm Liên thêm vào:
“Chị ta vốn xấu xa sẵn rồi! Trước đây bị anh cả ép nên không dám lộ ra thôi. Giờ anh cả không có nhà, chị ta lộ nguyên hình!”
Lục Chính Kỳ nghe họ kể những chi tiết vụn vặt, ghép lại mới hiểu được phần nào câu chuyện. Hóa ra, vì Lâm Uyển cho các con đi học nhưng không cho Lục Bão Nhi tham gia, con bé làm mình làm mẩy. Chị dâu cả tức giận đánh nó, còn bà Lục bênh cháu gái, bảo con bé đi đánh Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang để trả thù. Cuối cùng, chị dâu cả phát điên, đòi sống c.h.ế.t với bà và em gái anh.
Dù vậy, anh vẫn không muốn tin hoàn toàn. Để rõ ràng hơn, anh tìm chị dâu hai để hỏi.
Chị dâu hai nhếch mép cười khẩy:
“Còn có thể vì chuyện gì nữa? Mẹ chú không muốn làm người nên xúi giục Lục Bão Nhi đẩy Tiểu Minh Quang vào chuồng heo. Chú không biết cái chuồng heo đó sâu thế nào à?”
Lục Chính Kỳ vội phản bác:
“Không thể nào! Mẹ không làm thế đâu, mà Lục Bão Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ, nó sao có thể làm vậy?”