Cả thôn đều hiểu rằng, có quan hệ tốt với bác sĩ Lâm thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều. Trái lại, nhà bác cả Lâm thì chỉ biết hối hận. Trước đây họ từng xem thường cô, giờ dù có nói thế nào, Lâm Uyển cũng chẳng buồn để tâm, càng không muốn thân thiết với họ. Điều này khiến Triệu Toàn Mỹ – vợ bác cả – bực tức đến mức ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ trong nhà.
Hôm sau, vì xe ngựa của gia đình quá nhỏ, không đủ chỗ cho cả nhà đi cùng một lúc, nên Lâm Tụ đến đại đội tìm Chu Tự Cường, xem anh ta có về thôn không để nhờ đánh xe giúp.
Trong lúc trò chuyện với Chu Triều Sinh, bỗng có tiếng quất roi dồn dập vang lên ngoài sân, kèm theo tiếng người quát lớn: "Giá! Giá!"
Lâm Tụ nhíu mày, khó hiểu nói: "Lửa cháy đến m.ô.n.g à? Sao mà gấp gáp thế?"
Trước đây, mỗi lần Chu Tự Cường đánh xe ngựa, roi chỉ là để trang trí, tuyệt đối không bao giờ quất mạnh lên lưng ngựa. Người trong thôn đều yêu quý gia súc, ai nỡ đối xử tàn nhẫn như vậy?
Nhưng rất nhanh sau đó, một người đàn ông hớt hải lao vào, hét lớn: "Mau! Bác sĩ! Cường Tử bị bệnh rồi! Nhanh chuẩn bị!"
Chu Triều Sinh nghe vậy liền vội vã đeo ống nghe, chạy thẳng ra ngoài. Lâm Tụ lập tức quay đầu về nhà, tìm Lâm Uyển đến.
Khi Lâm Uyển và Lục Chính Đình đến phòng y tế, Chu Triều Sinh đã kiểm tra xong. Giữa mùa đông lạnh giá, anh ta bận rộn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nghiêm túc báo cáo: "Viêm ruột thừa cấp tính, cần mổ ngay."
Lục Chính Đình suy nghĩ rồi hỏi: "Có thể dùng châm cứu để trì hoãn, chờ đưa đến phân viện không?"
Mổ ruột thừa cần nhịn ăn nhịn uống, mà đến phân viện chắc chắn phải chờ thêm ít nhất nửa ngày. Hơn nữa, điều kiện phòng y tế của Lâm Gia Câu khá đơn sơ. Tuy có thể tiến hành một số phẫu thuật nhỏ, nhưng viêm ruột thừa lại phải mở ổ bụng. Miệng vết thương ít nhất năm centimet, lại cần lôi ruột ra cắt bỏ rồi khâu lại. Nếu khử trùng không triệt để, rất dễ nhiễm trùng. Chưa kể, phòng y tế có lẽ cũng không đủ dụng cụ phẫu thuật. Nếu tùy tiện mổ, lỡ xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm sẽ rất lớn.
Nhưng lúc này, sắc mặt Chu Tự Cường đã trắng bệch như nến, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, môi tái nhợt, toàn thân co quắp vì đau đớn, ý thức cũng dần mơ hồ. Với tình trạng này, e rằng anh ta chẳng còn đủ sức để kiên trì thêm nữa.
Lâm Uyển lập tức quyết định: "Anh ba, giúp bác sĩ Chu xử lý người bệnh một chút, chuẩn bị ghế phẫu thuật. Em về lấy hòm thuốc, bên trong có đủ dụng cụ."
Lục Chính Đình kinh ngạc nhìn cô. "Em mang theo hòm thuốc lúc nào? Sao anh không nhớ?"
Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Lâm Uyển đã chạy đi mất.