Anh chỉ đành nuốt lại thắc mắc, quay sang giúp Chu Triều Sinh chuẩn bị. Vì trước đây Lâm Uyển hay đến Lâm Gia Câu khám bệnh, có khi cũng cần phẫu thuật nhỏ, nên thuốc mê, thuốc sát trùng vẫn còn đủ. Bệnh viện huyện cũng từng chuyển xuống một số dụng cụ. Trước mắt có hai con d.a.o mổ, ba cây kẹp cầm máu, hai cây kéo… Chu Triều Sinh tính toán một lát, cảm thấy tạm thời cũng có thể đối phó.
Chu Tự Cường đau đến mức cắn chặt răng, cả người run lên bần bật, không còn đủ sức để ý xem ai đang có mặt trong phòng.
Vì bệnh phát quá nhanh, không kịp nhịn ăn nhịn uống đủ tám tiếng, nên họ phải lập tức súc ruột cho anh ta. May mà vì khó chịu từ sáng, anh ta cũng chưa ăn gì, dạ dày gần như trống rỗng.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lâm Uyển đạp xe về, trên vai vác theo một hòm thuốc lớn hơn bình thường.
Chu Triều Sinh và mọi người thấy thế cũng không cảm thấy lạ lắm, vì bác sĩ mang theo hòm thuốc vốn là chuyện bình thường. Nhưng Lục Chính Đình thì khác.
Anh nhớ rõ ràng trước khi rời khỏi nhà, Lâm Uyển không hề mang theo hòm thuốc. Nếu có, anh chắc chắn đã nhìn thấy. Nhưng bây giờ, cô lại có thể lấy ra một cái hòm lớn như thế.
Lục Chính Đình ...
Lâm Uyển thuận miệng nói:
"Em mang theo, đặt trong giỏ, bị đồ đạc che mất nên anh không thấy."
Lục Chính Đình gật đầu:
"Được rồi."
Nhưng khi Lâm Uyển mở hòm thuốc ra, Lục Chính Đình bỗng im lặng. Bình thường, tầng trên của hòm thuốc chủ yếu chứa các loại thuốc cơ bản, ống chích, bông khử trùng, hộp kim tiêm... Còn tầng dưới là ống nghe bệnh cùng một số dụng cụ y tế linh tinh. Thế nhưng lần này, không hề có ống tiêm hay thuốc men nào, mà thay vào đó lại toàn là dụng cụ phẫu thuật: kẹp cầm máu, d.a.o mổ, kéo, và cả... kẹp ruột thừa?
Lục Chính Đình thoáng nhìn qua, cảm thấy thứ này được mang theo quá mức "trùng hợp". Nhưng anh không hỏi gì thêm.
Dụng cụ y tế ở nông thôn không thể so với bệnh viện lớn, nhưng Lâm Uyển luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc trong việc giữ gìn và khử trùng, hơn nữa, Chu Triều Sinh cũng bảo quản chúng khá tốt. Điều quan trọng nhất lúc này không phải là dụng cụ, mà là vấn đề vô trùng của môi trường xung quanh.
Trong điều kiện hạn chế của phòng y tế, khử trùng không khí chỉ có thể thực hiện bằng bình phun chuyên dụng, xịt dung dịch khử trùng khắp phòng, đặc biệt là quanh khu vực ghế phẫu thuật.
Lục Chính Đình để ý rằng, trước đây, Lâm Uyển luôn yêu cầu học viên rất khắt khe về tiêu chuẩn vô trùng trong phẫu thuật. Nhưng lần này, cô không còn khắt khe như trước. Dù vậy, cả ba người vẫn rửa tay thật kỹ theo đúng quy trình.
Hòm thuốc mà Lâm Uyển lấy từ hệ thống ra đã được vô khuẩn. Cô cẩn thận đặt tất cả dụng cụ phẫu thuật cần thiết cạnh ghế mổ, để khi kích hoạt chế độ hỗ trợ phẫu thuật, hệ thống sẽ tự động đảm bảo toàn bộ dụng cụ được vô trùng tuyệt đối.