Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 91

Chu Tự Cường và cha mẹ Lâm tái mặt, vội vàng chạy tới, nghĩ rằng Lâm Uyển đã bị đánh. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ sửng sốt: Anh họ ba ôm chặt cổ tay, nhảy dựng lên, miệng kêu gào thảm thiết như dã thú bị thương.

"Aaa! Tay tôi! Tay tôi gãy rồi!" – Anh ta rú lên, mặt mũi tái mét vì đau đớn.

Đứng trước anh họ ba, Lục Chính Đình lạnh lùng hạ cây gậy trong tay xuống đất, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghiêm khiến không ai dám nhìn thẳng.

Anh trầm giọng, giễu cợt:

"Sính lễ nhà họ Lục chúng tôi để cưới vợ, dựa vào cái gì phải đưa cho anh? Để anh cưới vợ? Anh cũng xứng sao?"

Bả vai anh họ ba khẽ động, định lao lên lần nữa. Nhưng chỉ vừa nhúc nhích, Lục Chính Đình đã nhìn ra ý đồ. Cây gậy trong tay anh vung lên nhanh như chớp, chính xác chặn đứng bàn tay vừa đưa ra của đối phương.

Cú đánh đó không hề nương tay. Xương cổ tay anh họ ba kêu lên răng rắc, đau đến mức anh ta khuỵu xuống, không ngừng lăn lộn và gào thét.

Căn phòng vốn đang nhốn nháo bỗng chốc im ắng như tờ, bầu không khí trở nên nặng nề và đáng sợ.

Hệ thống 999 trong đầu Lâm Uyển vui vẻ reo hò:

"Tiểu Đình 666! Còn ai dám bắt nạt ký chủ của tôi nữa không? Thử xem nào!"

 

Lâm Uyển quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình. Anh ngồi đó, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày ở nhà họ Lục. Khi còn ở nhà, anh luôn im lặng, lãnh đạm, không tranh quyền thế. Hôm qua, lúc bà Lục đánh anh, vẻ lạnh lùng tuyệt tình trên mặt anh khiến cô phải suy nghĩ. Nhưng khi cô bày tỏ thiện ý, ánh mắt anh dịu dàng đến lạ.

Hiện tại, ánh mắt ấy đã nguội lạnh, sắc bén, đôi môi mím chặt, toàn thân toát ra khí thế tức giận và không khoan nhượng.

Chu Tự Cường cũng ngẩn người, không ngờ Lục Chính Đình lại hành động dứt khoát và mạnh mẽ như vậy. Anh kinh ngạc thốt lên:

"Người tàn tật mà ra tay nhanh gọn thế sao?"

Lục Chính Đình lạnh lùng lên tiếng, giọng nói như đao sắc:

"Giờ tôi muốn thấy toàn bộ sính lễ của vợ tôi, không thiếu thứ nào!"

 

Sự thay đổi bất ngờ này khiến cả phòng sững sờ. Đội trưởng Chu, người từng trải qua nhiều chuyện, cũng không khỏi giật mình. Ông thầm nghĩ: Người này ra tay thật tàn nhẫn, không chút do dự!

Cha mẹ Lâm thì choáng váng, không ngờ con rể mình lại mạnh mẽ đến vậy. Trong lòng họ dấy lên cảm giác kỳ lạ, nửa thật nửa mơ: Phải chăng con rể này thực sự còn hơn cả con trai ruột?

Chú ba Lâm đột nhiên bật cười ha hả, giọng đầy mỉa mai:

"Anh cả, chị dâu, sao thế? Quen bắt nạt em trai rồi nên giờ không chịu nổi à? Không nghe thấy cháu rể phân phó sao? Mau đi chuẩn bị đi! Để tôi đếm giúp nhé: mười lăm đồng tiền, một trăm cân lương thực (một nửa lương thực loại tốt, một nửa hoa màu), hai cân thịt, một cân mỡ lá, hai cân bánh ngọt, táo và hạt dẻ mỗi loại hai cân, đường đỏ và đường trắng mỗi loại nửa cân, hai cuộn vải, hai bình mạch nha..."

 
Bình Luận (0)
Comment