Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 92

Chú ba đọc một mạch không sót món nào, mỗi câu như d.a.o cứa vào mặt nhà bác cả.

Triệu Toàn Mĩ như phát điên, hét lên đến khản cổ:

"Nói bậy! Con bé nó cho chúng tôi! Chúng tôi đã dùng hạ lễ cho thằng ba rồi, làm gì còn nữa!"

Chu Tự Cường không nhịn được, quát lớn:

"Khốn kiếp! Sính lễ của Uyển Uyển dựa vào cái gì mà các người dùng làm hạ lễ cho thằng ba nhà các người?"

Anh quay sang nhìn Lâm Uyển, trong lòng tràn đầy tức giận thay cô. Hồi đó, khi anh hỏi cô về sính lễ, cô chỉ nói rằng bác cả khó khăn, đối xử tốt với cô nên cô muốn giúp lại. Nhưng không ngờ, nhà bác cả lại ngang nhiên chiếm đoạt hết mọi thứ.

Giờ thì khác! Uyển Uyển đã đứng lên đòi lại công bằng.

Dưới áp lực của các cán bộ và Lục Chính Đình, bác cả Lâm chỉ còn cách nén giận, mau chóng chuẩn bị đồ đạc. Nhưng những thứ như lương thực, hoa quả khô, đường và vải thì dễ tìm, còn những món khác thì khó khăn hơn.

Kế toán Lâm cười mỉm, ánh mắt gian xảo:

"Không sao, trả bằng tiền, lương thực, hay công điểm đều được. Không đủ thì tính công điểm."

Ông lấy cây bút cài trên túi áo n.g.ự.c trái, mở sổ ra, nhanh chóng tính toán. Sau đó, ông đọc to từng khoản, từng món, rõ ràng và rành rọt, khiến cả nhà bác cả Lâm không thể phản bác.

 

Giá cả được tính toán công bằng, rõ ràng, món nào cần phiếu thì bù thêm tiền tương ứng với giá trị của phiếu đó.

Lục Chính Đình cầm bản ghi chép lên xem qua, gật đầu đồng tình:

"Hợp lý."

Bác cả Lâm đứng đó, nhìn đám con trai của mình rồi lại quay sang nhìn Lục Chính Đình, Chu Tự Cường, và những người khác. Trong lòng ông ta như có lửa đốt, tức đến mức suýt nhảy dựng lên.

"Con mẹ nó, đây chẳng khác gì công khai xử phạt nhà mình!" – Ông ta nghiến răng nghĩ thầm, vẻ mặt vừa uất ức vừa tức giận.

Hình ảnh này khiến bác cả Lâm không khỏi cay đắng nhớ lại. Năm xưa, ông ta đã từng ngang nhiên chiếm phòng, chiếm đồ dùng của em trai mình, rồi còn ép em phải cúi đầu chịu thiệt, tự bảo rằng đó là chuyện hợp lý. Giờ đây, cả nhà ông ta lại bị buộc phải chịu cảm giác y hệt.

Kế toán Lâm lên tiếng, giọng dứt khoát:

"Nếu thấy hợp lý thì ấn dấu tay xác nhận. Chúng ta tính hết mọi thứ dựa trên công điểm."

Bác cả Lâm mặt mày nhăn nhó. Ông ta biết rõ, nếu phải trả tiền mặt thì chẳng khác gì d.a.o cứa vào thịt mình.

Sau khi tính xong khoản sính lễ, câu chuyện lại chuyển sang tiền thuê nhà và phòng ở mà nhà bác cả Lâm đã chiếm dụng suốt mấy năm qua.

 

Bác cả Lâm than thầm, mặt mày méo mó:

"Nhà chúng tôi làm gì có chín trăm đồng cơ chứ!"

 
Bình Luận (0)
Comment