Lần này, khi Lục Minh Quang trở về quê, cả thị trấn Ngũ Liễu xôn xao.
Chủ nhiệm văn hóa của ủy ban cách mạng địa khu đích thân dẫn đoàn người về tham quan bệnh viện. Các cán bộ trong ủy ban cách mạng huyện cũng không bỏ lỡ cơ hội chứng kiến thành tựu này.
Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc nhất chính là màn trình diễn lắp đặt và vận hành máy tính siêu nhỏ của Lục Minh Quang.
Dòng người đổ về bệnh viện thị trấn, ai nấy đều háo hức muốn tận mắt nhìn thấy cỗ máy kỳ diệu ấy hoạt động. Họ chưa bao giờ chứng kiến điều gì tương tự, cảm thấy tất cả đều quá thần kỳ.
Đối với những người nông dân, việc sử dụng máy móc để cày ruộng đã là điều khó tin.
Họ quen đốt dầu hỏa để thắp sáng, đến khi có điện, có đài phát thanh, họ đã thấy đó là một phép màu.
Bây giờ, một cỗ máy trông như một chiếc rương lớn lại có thể làm được những điều vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Không ai hiểu rõ nó hoạt động như thế nào, nhưng ai nấy đều chắc chắn rằng, đây là một thứ vô cùng lợi hại!
Không khí náo nhiệt kéo dài suốt nhiều ngày liền. Người dân trong vùng không chỉ đến để chiêm ngưỡng chiếc máy tính, mà còn để gặp hai cậu bé tài giỏi – Lục Minh Quang và Lục Minh Lương, những đứa trẻ bước ra từ vùng quê nhỏ bé này nhưng đã đạt đến đỉnh cao của tri thức.
Giờ đây, cả hai anh em đều đang theo học tại Đại học Thủ đô. Năm ngoái, khi kỳ thi đại học được khôi phục, họ thi đỗ và chính thức trở thành sinh viên.
Vì trước đó đã từng theo học, nên dù trúng tuyển, họ không cần học lại từ năm nhất, mà có thể tiếp tục khóa học từ bậc học trước đó.
Các xã viên trong thôn có thể không hiểu rõ về con đường học vấn của họ, nhưng điều đó không quan trọng.
Họ chỉ muốn được tận mắt nhìn thấy hai thiếu niên rạng rỡ và tài giỏi ấy, bởi vì với họ, đó chính là niềm tự hào lớn nhất của thị trấn Ngũ Liễu.
Lục Minh Lương cao lớn, chân dài, dáng người khỏe khoắn. Cậu thích vận động, lại nấu ăn rất giỏi. Thêm vào đó, gương mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ khiến cả người cậu toát lên vẻ sáng sủa, sôi nổi. Mỗi khi xuất hiện, cậu luôn được các chị, các cô trong thị trấn chào đón nhiệt tình.
Trái ngược với anh trai, Lục Minh Quang có dáng người cao gầy, gương mặt trắng trẻo, thanh tú. Nhưng vì ít nói, lại mang theo khí chất lạnh lùng, cậu trông như một viên kim cương lấp lánh, đầy kiêu hãnh. Vẻ ngoài này khiến vô số cô gái—dù không bệnh—cũng tìm đủ lý do chạy đến bệnh viện thị trấn chỉ để được ngắm cậu.
Nhưng Lục Minh Quang chẳng hề bận tâm.
Cậu thờ ơ trước những ánh mắt ngưỡng mộ, những tiếng thì thầm nhỏ to. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ: "Không bệnh mà còn tới bệnh viện làm gì? Rảnh rỗi quá hay đầu óc có vấn đề?" Nhưng đây là bệnh viện đa khoa, không phải bệnh viện tâm thần, cậu không giúp được họ.